Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 57: 57: ‘súng’ Của Ta Lợi Hại Hơn Nhiều




"Anh, anh là ai?" Hà Tiểu Manh vội vàng giơ súng nhắm vào người đàn ông.

“Cô bé cảnh sát, ở trước mặt ta cũng không cần chơi súng, súng của ta, so với súng của ngươi, lợi hại hơn nhiều!” Hắc Vô Thường cười hắc hắc nói.

“Dừng xe ngay lập tức, nếu không tôi bắn!” Mặc dù Hà Tiểu Manh sợ chết khiếp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Trong lòng cô tự nhủ mình là cảnh sát, lúc này tuyệt đối không được sợ hãi.

Thấy đối phương căn bản không để ý tới mình.

Hà Tiểu Manh đánh bạo, bắn một phát vào nóc xe.

Một phát súng này coi như là một cảnh báo.

Thấy Hà Tiểu Manh thật sự dám nổ súng, đồng tử Hắc Vô Thường co rụt lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Hà Tiểu Manh thậm chí không nhìn rõ động tác gì của đối phương.

Khẩu súng trong tay, cô đã nằm trong tay đối phương.

Sau đó Hắc Vô Thường bóp mạnh tay mấy cái.

Khẩu súng bị nghiền nát thành một đống sắt vụn.

Một màn này, khiến Hà Tiểu Manh nhịn không được nuốt nước miếng.

Hắc Vô Thường đem súng thành sắt vụn ném ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, lấy ra một con dao găm ấn nó vào miệng của Hà Tiểu Manh.

"Ta đã nhìn thấy súng của ngươi.

Nên giờ ngươi cũng xem thử súng của ta một chút nhỉ?” Trên khuôn mặt trắng bệch của Hắc Vô Thường, lộ ra nụ cười tà ác.

Theo chuyển động của con dao găm trong tay hắn, chiếc cúc áo đầu tiên của Hà Tiểu Manh bị hất xuống.

Thân thể Hà Tiểu Manh cứng đờ.

Nhưng không dám có bất kỳ động tác nào.


Bởi vì, con dao găm vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Con dao lại di chuyển, cái cúc thứ hai cũng bị bung ra.

Ngay lập tức, quái vật khổng lồ kia không còn bị trói buộc nữa, hiện ra rõ ràng.

Hà Tiểu Manh cực kỳ khẩn trương, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại, người đàn ông trước mắt này, đã vượt quá sự nhận thức của cô rồi.

Ba!
Rất nhanh, toàn bộ cúc áo đều bị bung ra hết, để lộ chiếc áo nhỏ màu trắng bên dưới.

Lúc này, Hà Tiểu Manh vô cùng hối hận.

Cô ấy không nên bốc đồng, nên chờ đợi sự hỗ trợ.

Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.

“Cánh sát à? Ta còn chưa từng chơi qua đó!” Hắc Bạch Vô Thường áp sát người về phía Hà Tiểu Manh.

"Cũng không tệ lắm đâu."
Ngay khi Hà Tiểu Manh cho rằng mình sắp bị khi dễ, một thanh âm lãnh đạm vang lên.

"Ai?"
Hắc Vô Thường đột nhiên giật mình, sau đó, lại phát hiện, trên ghế sau đã có thêm một người ngồi.

Vậy mà lúc nãy hắn không hề phát hiện ra?
Hắn cư nhiên cũng không phát hiện.

"Ta tên là Lâm Hiên, các ngươi hẳn là tới tìm ta!” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

“Lâm Hiên?” Hắc Vô Thường nheo mắt:
"Có thể giết đồ đệ của Chiến Thần, quả nhiên có vài phần bãn lĩnh."
"Cô ấy chỉ là một người bình thường, thả ra đi." Lâm Hiên nhìn thoáng qua Hà Tiểu Manh đã bị c ởi quần đến đầu gối, nói.

Lúc này, toàn thân Hà Tiểu Manh vẫn căng cứng.

Con dao găm sắc bén đặt trên bụng cô.

Cô không dám động, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Cũng may Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện.

Nhưng, anh ta xuất hiện trên xe khi nào vậy?
Kéttttt!
Một âm thanh chói tai vang lên.

Land Rover cuối cùng cũng dừng lại.

"Còn sững ra đó làm gì, đi xuống đi." Lâm Hiên nói với Hà Tiểu Manh.

"Ồ!"
Hà Tiểu Manh lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng kéo quần lên, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Land Rover lại chạy vút đi.

Hà Tiểu Manh bị bỏ lại trên đường, ngơ ngác không biết làm sao.

Trên xe Land Rover.

Bầu không khí cực kỳ nặng nề.

“Chiến Thần Thiên Thanh phái các ngươi tới?” Lâm Hiên mở miệng hỏi.

“Không quan trọng là ai phái chúng ta tới, quan trọng là hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Hắc Vô Thường giơ dao găm lên, môi kề sát lưỡi dao, trong mắt tràn đầy hưng phấn.


"Xem ra Chiến Thần rất lợi hại nha, lại có thể mời được Hắc Bạch Vô Thường." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Hiển nhiên, Lâm Hiên đã nhìn ra thân phận của hai người.

Trên người hắn nồng nặc mùi máu.

Tuyệt đối là kẻ giết người như ma quỷ.

Hơn nữa, thực lực của hai người đã đạt tới Hoàng Tông cao cấp.

Hoàng Tông, mặc dù chỉ là tông sư cấp thấp nhất.

Nhưng hai vị Hoàng Tông, hơn nữa đều là Hoàng Tông cao cấp, liên thủ lại hẳn là có thực lực sánh ngang với Huyền Tông.

Lại từ cách ăn mặc của hai người, Lâm Hiên cũng biết được thân phận của đối phương.

Trong ba năm qua, mặc dù anh dành phần lớn thời gian để tu luyện trên núi.

Nhưng sư phụ thỉnh thoảng cũng sẽ phái anh xuống núi để thực hiện một số nhiệm vụ.

Nên Lâm Hiên cũng biết được kha khá chuyện.

Ví dụ như Hắc Bạch Vô Thường này, là một cặp anh em.

Về phần có phải là anh em ruột hay không thì lại không rõ.

Đã từng có một vị Huyền Tông, bởi vì khinh địch, bị hai anh em này gi3t chết.

“Ồ, ngươi biết chúng ta?”
Bạch Vô Thường qua gương chiếu hậu quan sát Lâm Hiên, phát hiện người này lại rất đẹp trai.

Đối với các anh chàng đẹp trai, Bạch Vô Thường chưa bao giờ có thể cưỡng lại.

Tựa như mỹ nữ đối với Hắc Vô Thường, có lực hấp dẫn dị thường.

"Nghe nói qua.

Dù sao, sát thủ đê tiện như các ngươi, vẫn là tương đối hiếm thấy." Lâm Hiên thản nhiên nói.

Hai người Hắc Bạch Vô Thường này, có thể nói là khét tiếng.

Hắc Vô Thường thích mỹ nữ.

Gặp phải mỹ nữ, tất cả sẽ không bỏ qua, chơi xong nhất định sẽ giết.

Bạch Vô Thường thích soái ca, gặp được soái ca, cũng vậy.

Đầu tiên thưởng thức một phen, sau đó, tự tay gi3t chết.


“Ha ha, nếu ngươi đã biết anh em chúng ta, liền biết sở thích của chúng ta.

Soái ca, ta thấy bộ dáng của ngươi rất đẹp, hay là, chúng ta tìm một chỗ, cùng nhau vui vẻ nhé?" Bạch Vô Thường cười khúc khích.

"Thật ngại quá, ta không có hứng thú!" Lâm Hiên lạnh nhạt nói.

"Ồ? Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?”
Bạch Vô Thường một tay lái xe, một tay vuốt tóc, cực kỳ quyến rũ.

Lâm Hiên: "Không đẹp.”
Bạch Vô Thường: "Mắt ngươi mù à? Ta mà lại không đẹp?”
“Thật sự không đẹp.” Lâm Hiên lần thứ hai nói.

"Cho dù ta không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng ta tuyệt đối là nữ nhân hiểu nam nhân nhất.

Chẳng lẽ, ngươi không muốn thử một chút sao?" Bạch Vô Thường cắn môi, khi3u gợi nói.

"Không muốn, tôi không có hứng thú với đàn bà vừa dâm vừa ác như ngươi!” Lâm Hiên không chút khách khí nói.

Nghe Lâm Hiên nói xong, Bạch Vô Thường= cũng không tức giận.

Lại cười khúc khích hỏi:
“Dâm thì sao nào? Mặc dù ngủ với hơi nhiều người một chút, nhưng kỹ thuật rất tốt nha!”
“Kỹ thuật tốt thì đã sao? Cũng chẳng khác nhà vệ sinh công cộng là mấy!”
"Tiểu tử, nếu tư liệu của ta không sai, ngươi hiến một quả thận cho người khác, ngươi như vậy, cũng dám ghét bỏ em gái ta?" Hắc Vô Thường nhíu mày.

Trong mắt hiện sát ý.

"Người ta thường nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu ~ Tiểu soái ca, ngươi thật đúng là không biết điều nha!”
Ánh mắt Bạch Vô Thường cũng trở nên lạnh lẽo.

Tuy rằng cô ta đối với Lâm Hiên rất cảm thấy hứng thú, nhưng Lâm Hiên quá không thức thời, dám mắng cô là nhà vệ sinh công cộng.

Đáng chết!
"Nhưng mà ngươi không phải mẫu đơn.” Lâm Hiên nói.

"Vậy ta là cái gì?"
"Ngươi là...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.