Báo Thù Của Rể Phế Vật
Lâm Hiên nhìn trà đình cách phòng Lâu Mãn Nguyệt không tới mười mét.
Trà đình đối diện với cửa phòng.
Từ trong lời nói của Lâu Kim, hắn biết, lão già này định muốn theo dõi hắn cả đêm.
Như thể sợ hắn chạy đi tìm những nữ nhân khác vậy.
Lâm Hiên cũng không nghĩ nhiều.
Coi như là diễn trò.
Cùng lắm thì, đến lúc đó hắn nằm dưới sàn là được.
Bước vào phòng Lâu Mãn Nguyệt, nàng đã tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Trên người mặc đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, đường cong lung linh, như ẩn như hiện.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Lâm Hiên đi vào.
Có chút giật mình.
"Ngươi, ngươi làm sao lại vào đây?" Lâu Mãn Nguyệt hơi bối rối.
Dù sao, hiện tại nàng, chỉ mặc đồ ngủ!
"Không phải ngươi nói với Lâu Kim, mỗi ngày chúng ta đều ngủ chung ư, ngươi muốn ngủ cùng ta sao?" Lâm Hiên nghi ngờ hỏi.
“Ta, ta nói khi nào?” Lâu Mãn Nguyệt không hiểu.
Lâm Hiên vỗ trán, "Ta biết rồi, ta bị lão hồ ly kia lừa rồi!”
Rõ ràng, Lâu Kim lo lắng hai người họ chỉ đang diễn trò.
Nam nhân như Lâm Hiên, coi như là diễn trò, cũng phải trói hắn lại.
Bởi vậy, cố ý nói với Lâm Hiên, Lâu Mãn Nguyệt nói mỗi ngày cùng Lâm Hiên ngủ chung một chỗ.
"Vậy, vậy ta đi?" Lâm Hiên chỉ chỉ cửa, nhỏ giọng nói.
Lâu Mãn Nguyệt nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Vừa lúc nhìn thấy Lâu Kim ngồi ở trà đình.
“Quên đi, đêm nay ngươi ở chỗ này đi!” Lâu Mãn Nguyệt xấu hổ đỏ mặt nói.
Làm sao cô có thể không biết cha mình đang nghĩ gì.
"Vậy, ta đi lấy thêm một cái giường." Lâm Hiên nói.
“Lấy cái gì mà lấy, ngươi sợ ta ăn ngươi hay gì, liền ngủ trên giường đi!" Lâu Mãn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
"Được..." Lâm Hiên nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt, có một cỗ xúc động muốn đem nàng ôm vào lòng.
“Tuy nhiên, không được vượt qua danh giới này!” Lâu Mãn Nguyệt trèo lên giường, lấy gối chắn ngang ở giữa.
"Được rồi." Lâm Hiên gật gật đầu.
Mặc dù Lâu Mãn Nguyệt thực sự rất hấp dẫn.
Nhưng ai bảo hắn là chính nhân quân tử đây?
Tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn nhịn không được nhìn về phía Lâu Mãn Nguyệt.
Dù sao, hiện tại trên người Lâu Mãn Nguyệt chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa.
Cảm giác chắc chắn rất trơn mịn.
"Ta, ta đi thay quần áo trước." Lâu Mãn Nguyệt
thấy ánh mắt Lâm Hiên sáng quắc nhìn mình, thẹn thùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.