Báo Thù Của Rể Phế Vật
Cô chủ động ôm Lâm Hiên...
Lâu Kim nhàn nhã uống trà.
Trong lòng ông có kế hoạch.
Mặc dù ông rất tự tin về nhan sắc và vóc dáng của con gái mình.
Nhưng biểu hiện thiên phú của Lâm Hiên quá khủng bố.
Nhân tài như vậy, nói trắng ra, cho dù là bị Vương tộc phát hiện thì cũng sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon bị cướp đoạt.
Vì vậy, ông đã sắp xếp chuyện này.
Không mong Lâm Hiên thật sự có thể cùng Lâu Mãn Nguyệt thiên trường địa cửu.
Cho dù chỉ là một lần thì đối với Lâu tộc cũng sẽ có lợi vô cùng.
Dù sao đàn ông bình thường đều sẽ nhớ tình cũ.
Nếu như Lâu Mãn Nguyệt thật sự trở thành người phụ nữ của Lâm Hiên.
Như vậy, nếu có một ngày nào đó trong tương lai Lâu tộc gặp phải nguy hiểm, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Điều duy nhất mà Lâu Kim lo lắng chính là con gái của mình không thông suốt.
Trong đầu còn nghĩ đến người mấy chục năm trước kia.
Không thể không nói, người đàn ông năm đó thực sự có phần phi thường và tài giỏi.
Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua?
Chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Để tạo điều kiện cho Lâu Mãn Nguyệt.
Lâu Kim cố ý đem quần áo của Lâu Mãn Nguyệt đi.
Chỉ để lại một vài bộ đồ ngủ mát mẻ.
Những bộ đồ ngủ kia đều không phải của Lâu Mãn Nguyệt.
Dù sao tính cách Lâu Mãn Nguyệt cũng không thể mặc được bộ đồ ngủ như vậy.
Đó là ông mượn từ một người phụ nữ khác trong Lâu tộc.
Kiểu dáng của những bộ đồ ngủ kia, bảo đảm nếu Phật tổ thấy cũng sẽ kêu lên quá tuyệt vời.
Tuy rằng, ông nhìn ra được Lâu Mãn Nguyệt thích Lâm Hiên.
Nếu không thì Lâu Mãn Nguyệt sẽ không hôn Lâm Hiên trước mặt ông.
Nhưng Lâu Kim vẫn lo lắng.
Dù sao, ông cảm giác được, thân thể con gái của mình vẫn hoàn hảo.
Nhưng bây giờ, ông thấy rằng những lo lắng của mình là không cần thiết.
Lúc mới bắt đầu, Lâu Mãn Nguyệt còn dùng sức che miệng mình.
Bất kể cảm giác như thế nào thì cô cũng không thể phát ra âm thanh.
Cảm giác đầu tiên là rất đau đớn.
Tuy nhiên, đối với võ giả cường đại như Lâu Mãn Nguyệt mà nói.
Chút đau đớn này cô có thể dễ dàng chịu đựng được.
Nhưng sau khi cảm giác đau đớn biến mất.
Cô thực sự không thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng, cô vẫn
buông lỏng cổ họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.