*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng bây giờ, chỉ có một con đường có thể đi.
Nếu như không thể chế phục dị thú, sợ là hôm nay cả Lâu tộc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Dù sao, những người ra trận chiến đấu với dị thú, đều là những cường giả đứng đầu Lâu tộc.
Nếu hiện tại để tiêu diệt được nó.
Chắc chắn sẽ khiến cho nguyên khí của Lâu tộc bị đại thương.
Dựa vào sức chiến đấu của dị thú hiện giờ.
Chỉ sợ có Lâu Thiên Dụ và vỏn vẹn vài tên trưởng lão thực lực mạnh mẽ nhất mới có thể chạy thoát khỏi miệng nó giữ được tính mạng.
Vốn tưởng rằng Lâm Hiên sẽ lập tức xuất thủ.
Nhưng khi nhìn thấy dị thú kia tàn sát những người Lâu tộc thảm hại, vẻ mặt của Lâm Hiên lại vô cùng lạnh nhạt.
Giống như, không hề có ý định ra tay.
“Lâm thiếu, ngài, ngài có ý gì đây?”
Vẻ mặt Lâu Thiên Dụ mờ mịt nhìn về phía Lâm Hiên.
“Lâu tộc các ngươi, không phải có thể tự mình đánh chết dị thú sao?”
Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Lâm thiếu, ngài nói đùa cái gì vậy, ngài không nhìn thấy con dị thú này đã trưởng thành rồi sao.” Lâu Thiên Dụ nuốt nước miếng nói.
“Thấy rồi, nhưng mà có liên quan gì với ta?” Khoé miệng Lâm Hiên khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ.
Nghe lời này của Lâm Hiên, Lâu Thiên Dụ chỉ biết trợn tròn mắt.
Hắn không nghĩ đến, Lâm Hiên lại không ra tay.
Chẳng lẽ, Lâm Hiên cũng không phải là đối thủ của dị thú này?
“Lâm thiếu, ta không hiểu ý của ngươi.” Sắc mặt Lâu Thiên Dụ vô cùng khó coi.
Ánh mắt Lâm Hiên nhìn về phía Lâu Thiên Dụ.
Vẫn không mở miệng.
Lâu Thiên Dụ gấp muốn chết.
Bởi vì, mỗi một giây trôi qua, thì lại có thêm mấy tên tộc nhân chết trong miệng dị thú.
Thật lâu sau, Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng nói: “Lâu Thiên Dụ, ngươi muốn tự mình gi ết chết dị thú, nhưng hiện tại phát hiện ra đánh không thắng được, nên mới nhớ đến ta?”
“Lâm thiếu, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Sắc mặt Lâu Thiên Dụ đại biến.
“Ngươi cho rằng ta không biết, khi các ngươi phát hiện dị thú này, nó cũng đã bị trọng thương rồi sao? Ngươi cảm thấy, với thực lực của mình có thể giế t chết dị thú đang bị trọng thương, cho nên, ngươi liền muốn tự mình giết nó, còn cố ý chờ khi sắp giế t chết được nó, mới cho người thông báo ta đến, để ta có thể tận mắt nhìn thấy các ngươi giế t chết dị thú, như vậy, ta sẽ không có mặt mũi kêu ngươi đưa thi thể của dị thú cho ta, đúng không?” Lâm Hiên cười tủm tỉm nói.
Lời này của Lâm Hiên, khiến cho Lâu Thiên Dụ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Đã bị lật tẩy.
Tất cả đều bị Lâm Hiên nói đúng.
Nhưng mà làm sao hắn lại biết được?
Chẳng lẽ có người để lộ tin tức?
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Lúc đó, hắn đã ra tử lệnh.
Bất kể kẻ nào dám để tin tức bị lộ ra ngoài, giết không tha.
Mà làm như vậy, đối với Lâu tộc lại vô cùng có lợi.
Chỉ cần là người Lâu tộc, sẽ không có khả năng đưa tin tức này tiết lộ cho Lâm Hiên.
Lâu Thiên Dụ nghĩ không sai. Đúng là không có ai phản bội Lâu tộc.
Nhưng vào lúc Lâm Hiên đến, thấy được vết thương ở bụng dị thú. Vết thương kia cũng phải là cường giả cấp Chuẩn Thánh có thể tạo ra.
Mà cả Lâu tộc, cũng không có một cường giả Chuẩn Thánh nào.
Nói cách khác, trước đó dị thú đã