Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 677



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lâm Hiên, đừng tưởng rằng ngươi có vài phần thực lực là có thể tùy tiện làm bậy, Thánh Nữ được công tử Liên Thành ưu ái, nếu ngươi dám động đến nàng, ngươi cũng không chịu đựng được lửa giận của công tử Liên Thành đâu!" Lúc này Sầm Quy Ngọc - em gái của Sầm Quy Nguyệt khẽ quát.  

Công tử Liên Thành!  

Nghe Sầm Quy Nguyệt nói, Lâu Mãn Nguyệt lập tức biến sắc.  

"Lâm Hiên, chúng ta đi thôi!" Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên tái mặt nói với Thần.  

"Sao vậy, Nguyệt Nguyệt?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  

Chẳng lẽ, Lâu Mãn Nguyệt không muốn cứu cha mẹ mình.  

Chỉ thấy, lúc này thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt lại đang run rẩy.  

Sắc mặt cũng trắng như tờ giấy.  

Nàng run rẩy nói: "Công tử Liên Thành trong miệng nàng… Hắn, hắn là người của Vương tộc!"  

Hiển nhiên, Lâu Mãn Nguyệt nghe nói qua cái tên Liên Thành này.  

Chênh lệch giữa Vương tộc và Ẩn tộc bình thường cũng giống như chênh lệch giữa Ẩn tộc và võ giả thế tục.  

Xem ra, lời đồn là thật, Sầm Quy Nguyệt thật sự có chút quan hệ với Vương tộc.  

Lâm Hiên diệt Lôi tộc, thậm chí diệt Sầm tộc cũng không tính là gì.  

Nhưng nếu chọc phải Vương tộc...  

Hậu quả kia, tuyệt đối rất nghiêm trọng.  

Bởi vậy, khi Lâu Mãn Nguyệt còn chưa xác định tin tức này có phải là thật hay không, cô vẫn sợ tới mức trực tiếp buông tha ý nghĩ cứu cha mẹ mình.  

Bởi vì, một khi Vương tộc ra tay.  

Lâu tộc sẽ lập tức bị diệt.  

Sẽ không có kết quả thứ hai.  

Đây chính là sự đáng sợ của Vương tộc.  

Nhưng mà, lúc này Sầm Quy Nguyệt lại quát lớn: "Tiểu Ngọc, không được nói bậy bạ, Liên Thành là Liên Thành, ta là ta, ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì với hắn!"  

Nhìn ra được, Sầm Quy Nguyệt này đích thật là loại người thẳng thắn.  

Giờ khắc này, cô đáng lẽ nên mượn sức ảnh hưởng của Vương tộc để chấn nhiếp Lâm Hiên.  

Nhưng cô ấy thì không.  

"Nhưng công tử Liên Thành rõ ràng thích thánh nữ mà!" Sầm Quy Ngọc nói.  

"Câm miệng lại!" Sầm Quy Nguyệt quát. Sau đó quay đầu nói với Lâm Hiên:   

"Lâm Hiên, ta quả thật từng đi tới núi Đoạn Bối, hơn nữa cũng nhìn thấy Lâu Kim, nhưng hắn nói cho ta biết chuyện dị thú trưởng thành và chuyện ngươi một mình đánh chết dị thú, cho nên ta trực tiếp rời đi không động vào thi thể dị thú kia. Còn sau đó đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết."  

"Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?" Lâm Hiên híp mắt nói.  

"Ngươi không tin, vậy ngươi cứ giết ta!" Sầm Quy Nguyệt bay tới trước mặt Lâm Hiên, còn chưa lau sạch vết máu trên khóe miệng.  

Nàng đi tới trước mặt Lâm Hiên, trực tiếp ngẩng cổ lên, nhắm mắt lại.  

"Ngươi dám động vào thánh nữ, ta liều mạng với ngươi!" Người của Sầm tộc thấy thế lập tức nhao nhao muốn liều mạng với Lâm Hiên.  

"Ai cũng không được phép động!" Sầm Quy Nguyệt quát lớn.  

"Thánh nữ!"  

"Tất cả đều lui lại cho ta!"  

Người của Sầm tộc phẫn nộ nhìn Lâm Hiên.  

Nhưng không biết phải làm gì.  

Nhìn Sầm Quy Nguyệt chủ động bay đến trước mặt mình, Lâm Hiên cảm thấy hẳn là Sầm Quy Nguyệt không có nói dối.  

Chẳng lẽ, thật sự là hắn nhầm lẫn?  

Nếu như không phải Sầm Quy Nguyệt làm, vậy Sầm Quy Nguyệt này cũng quá xui xẻo.  

Khi không bị hắn đánh một trận.  

Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy mình quá mức mất lịch sự rồi.  

Chỉ là lúc ấy hắn nghe Lâu Mãn Nguyệt phân tích, xác định là do Sầm Quy Nguyệt làm, cho nên mới trực tiếp tới cửa.  

Dù sao, nếu Sầm Quy Nguyệt thật sự tới đó, hơn nữa nhìn thấy dị thú, sẽ rời đi mà không lấy gì cả sao?  

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Sầm Quy Nguyệt, hình như thật sự không phải cô làm.  

Đột nhiên mấy cây kim châm xuất hiện trong tay Lâm Hiên.  

Soạt!  

Sau một khắc, toàn bộ kim châm bay vào trong cơ thể Sầm Quy Nguyệt.  

Toàn bộ người Sầm tộc đều biến sắc khi nhìn thấy một màn này.  

Cũng hét lớn với Lâm Hiên: "Ngươi muốn làm gì!"  

"Không cần khẩn trương, ta chỉ đang trị liệu thương thế của nàng mà thôi!" Lâm Hiên thản nhiên nói.  

Sau đó, hắn nói với Sầm Quy Nguyệt: "Cảm nhận được kim châm trong kinh mạch chưa? Dẫn dắt nội lực đi theo, trùng kích kinh mạch ở chân!"  

Sầm Quy Nguyệt nghe vậy thì ngẩn ra.  

Đôi mắt đẹp khiếp sợ nhìn Lâm Hiên.  

Chẳng lẽ, Lâm Hiên muốn đả thông tuyệt mạch ở chân của nàng?  

Sao có thể làm được?  

Phải biết rằng, nàng đã tới Vương tộc nhờ võ y của Vương tộc chẩn đoán qua.  

Võ y Vương tộc nói cho nàng biết.  

Chân của nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng lành lại.  

Cho dù tu vi của nàng đạt tới cảnh giới Chân Thánh, cũng sẽ không lành.  

Bởi vì, chân của nàng là tuyệt mạch trời sinh.  

Nội lực căn bản là không cách nào tiến vào trong đó.  

Chỉ có một khả năng để chữa lành.  

Đó là song tu với một gã cường giả y võ siêu cấp, dùng ngân châm trực tiếp mở kinh mạch trong cơ thể nàng.  

Nhưng cách này đòi hỏi rất cao.  

Không chỉ yêu cầu người mở ra phải có tu vi võ đạo cực cao, mà trình độ y thuật cũng phải đạt tới một cảnh giới vô cùng cao, mới có khả năng thành công cực nhỏ.  

Nhưng thói đời bất công, võ công cao, y thuật cũng sẽ không quá cao.  

Y thuật cao, võ công cũng sẽ không quá cao.  

Muốn tìm một người song tu y võ, còn tu luyện tới tầng thứ cực cao quả thực khó như lên trời.  

Cho dù là trong Vương tộc, cũng không tìm được cường giả song tu y võ có thể mở kinh mạch cho Sầm Quy Nguyệt.  

Nhưng người trẻ tuổi trước mắt lại muốn mở ra kinh mạch cho nàng?  

Chẳng lẽ, Lâm Hiên là một gã cường giả song tu y võ?  

Tuy rằng, kỳ thật Sầm Quy Nguyệt cũng không tin tưởng Lâm Hiên lắm.  

Nhưng, sự hấp dẫn này thật sự quá lớn!  

Cô ấy muốn được đứng bằng hai chân.  

Hơn nữa, hai chân không cách nào hành động khiến cho cô không thể phát huy ra sức chiến đấu hoàn mỹ.  

Nếu như có thể chữa khỏi chân, sau khi thú hóa nàng hoàn toàn có thể áp chế Tam Tinh Chuẩn Thánh!  

"Thánh nữ, đừng để hắn làm bậy!" Tựa hồ cảm giác được Lâm Hiên muốn làm gì, võ y Sầm tộc biến sắc nói.  

Dù sao, những người khác có thể không biết nhưng hắn lại biết rõ hung hiểm trong đó.  

Dùng ngân châm mở ra kinh mạch mới, ngân châm cần đi khắp kinh mạch toàn thân.  

Nói cách khác, sẽ đi qua tâm mạch.  

Nếu sai một bước, đừng nói mở kinh mạch, ngay cả mạng cũng không còn.  

Võ y của Vương tộc cũng không dám làm chuyện này.  

Dù cho Lâm Hiên là một thằng nhóc có thực lực siêu mạnh.  

Nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể vượt qua thực lực của võ y Vương tộc?  

Không thể nào, căn bản không thể!  

Nếu Lâm Hiên có thể thành công, sau này hắn cũng sẽ không mang họ Sầm mà sẽ đổi thành họ Lâm.  

Huống chi, Lâm Hiên vừa tới đã là thánh nữ Sầm tộc trọng thương.  

Hắn còn có lòng tốt như vậy, giúp Sầm Quy Nguyệt trị chân sao?  

"Ai cũng không được phép tới đây!" Sầm Quy Nguyệt nhìn thấy tộc nhân nóng lòng muốn thử, lập tức lớn tiếng quát.  

Tiếp theo, nàng vậy mà dựa theo lời Lâm Hiên nói, dùng nội lực đi theo kim châm của Lâm Hiên, vọt vào kinh mạch ở chân.  

"Quá trình này sẽ vô cùng thống khổ, chịu không nổi thì nói cho ta biết, nếu không có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!" Lâm Hiên nhắc nhở.  

"Được!" Sầm Quy Nguyệt cũng không nói nhảm.  

Tuy rằng, lần này quả thực là đùa giỡn với sinh mệnh của mình.  

Nhưng cô ấy muốn được đứng trên đôi chân của mình!  

"A!"  

Mặc dù Sầm Quy Nguyệt đã có chuẩn bị tinh thần.  

Nhưng khi ngân châm tiến vào chân, nàng vẫn phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.  

Đau, đau đến xương tủy.  

Giống như, bị rút đi tủy xương.  

"Có thể chịu được không?" Lâm Hiên tạm thời dừng kim châm lại hỏi.  

"Có thể!" Mặc dù trong mắt Sầm Quy Nguyệt đã tràn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.