Họ còn đang tiếp tục thảo luận sự xuất hiện tuyệt đỉnh thiên tài Lâm Hiên gần đây.
“Lâm Hiên chỉ là tên cùi bắp mà thôi, chủ nhân của ta mới trâu bò, võ công của hắn đệ nhất thiên hạ!” Ngay khi mọi người đang thảo luận nhiệt liệt, Ba Ngàn đột nhiên đứng lên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
“Mẹ kiếp, ngươi làm cái gì vậy!” Lâm Hiên đầu đầy hắc tuyến.
“Chủ nhân, ta nhìn không quen họ khen tên gọi là Lâm Hiên kia, so với ngài thì tên Lâm Hiên kia quả thực chính là con kiến hôi!” Ba Ngàn vung nắm đấm nhỏ nói.
Mặt Lâm Hiên càng đen.
Anh thấp giọng hỏi: “Vậy ta là ai?”
“Ngươi... ngươi là chủ nhân của ta!” Ba Ngàn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Hiên: “...”
Ngay cả tên anh là gì cũng không biết.
Tuy nhiên, khi ở Ẩn tộc, tất cả mọi người đều gọi anh là Lâm thiếu, không có khả năng tùy tiện gọi tên anh.
Mà người này, trong mắt chỉ có thức ăn, không biết tên anh là gì cũng rất bình thường.
Cũng tốt, dù sao anh cũng đang chuẩn bị náo loạn một chút.
Mà hiện tại anh còn chưa nhìn ra ở đây ai là người của Phỉ tộc.
“Cô gái nhỏ, ngươi không cần nói bậy, chủ nhân ngươi lợi hại bao nhiêu mà dám đi ra khoa tay múa chân với ta?” Một gã đang uống trà, nhất thời nhíu mày.
Lúc này cái tên Lâm Hiên không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cũng trở thành thần tượng của không ít người.
Dù sao, đã rất nhiều năm không có người mạnh như vậy xuất hiện.
Đó chính là thánh nữ Sầm tộc, nói đánh liền đánh.
Cạnh tranh với thánh nữ Sầm tộc là giấc mộng của biết bao nhiêu đàn ông chứ?
“Sao không dám so sánh, chủ nhận của ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ giết ngươi!” Ba Ngàn hai tay chống nạnh nói.
“Ha ha, chủ nhân mà ngươi nói chính là tên nhóc này sao? Thứ cho ta nói thẳng, ông đây giết hắn cũng không cần dùng đến một ngón tay!” Tên đại hán kia cười ha ha.
Nói xong, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Hiên, nói: “Nhóc con, nào, đâm chết ta bằng một ngón tay xem!”
Lâm Hiên nhìn người nọ một cái, không để ý tới hắn.
“Nếu ngươi không đâm chết ta, vậy ta liền giết ngươi!” Trong mắt tên đại hán kia hiện lên vẻ tàn nhẫn, rút ra một thanh đao to đặt ở dưới ghế dựa, bổ thẳng xuống đầu Lâm Hiên.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn bày ra vẻ xem náo nhiệt.
Thông thường, nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ bị dọa sợ.
Mà người trong quán trà này lại giống như không có việc gì.
Hiển nhiên, người đến đây uống trà cũng không đơn giản.
Kỳ thật, người trong quán trà này trên cơ bản đều là võ giả.
Hơn nữa họ còn là người của Phỉ tộc.
Đây là một trong những chi nhánh của họ.
Chẳng qua vì che mắt người khác nên mới làm ra dáng vẻ của quán trà.
Không thể không nói, những thành viên của Phỉ tộc này che giấu quá giỏi.
Vốn, họ cũng sẽ không tùy tiện động thủ.
Nhưng Lâm Hiên này, rõ ràng không
phải là người của Phỉ tộc, vậy mà lại chạy đến chỗ của họ.