Vì đề cao cảm giác mới mẻ, hắn cư nhiên mê luyến nữ tử thân thể không trọn vẹn.
Ví dụ như Sầm Quy Nguyệt.
Bẩm sinh đã có một đôi chân không tốt.
Hắn ta rất muốn thử đó là cảm giác gì.
Lại không nghĩ tới, chân của Sầm Quy Nguyệt lại được người ta chữa lành.
Quả thực há lại có lý này.
Dù sao, Lâu Tông Ảnh cũng là Vương tộc, hắn cũng không tiện trêu chọc Lâu Tông Ảnh.
Nhưng mà, nếu Lâu Tông Ảnh chủ động đưa tới cửa.
Vậy hắn cũng chỉ có thể cười mà thu nạp nàng.
Nghe nói, vị này chính là đỉnh cấp thiên kiêu một trăm năm trước.
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng, hiện tại có lẽ đã trở thành Siêu Thánh.
Mà dung mạo của Lâu Tông Ảnh, có thể nói chính là dung mạo tuyệt mỹ nhất hắn từng thấy.
Mấu chốt là nàng chỉ mới mười sáu tuổi!
Nếu có thể cùng tuyệt sắc đỉnh cấp bây giờ trao đổi sâu sắc một phen.
Chẳng phải là rất vui vẻ sao?
Nhất là đôi chân kia của Lâu Tông Ảnh, tuy rằng không tính là dài, nhưng tỷ lệ cân xứng, láng mịn không tỳ vết, lại là loại trắng nõn như trẻ con mới sinh, càng làm cho hắn động tâm không thôi.
Dù sao một trăm năm chưa từng thấy ánh mặt trời, làn da của Lâu Tông Ảnh còn đẹp hơn bất kì nữ tử nào.
Sau đó, hắn sẽ bẻ gãy đôi chân đó.
Thỏa mãn sự lập dị cá nhân của hắn.
Nghĩ đến đây, Diễm Hỏa Liên Thành liền nhịn không được có chút kích động.
Nhìn thấy biểu tình hưng phấn của Diễm Hỏa Liên Thành, Sầm Quy Nguyệt có hơi sững lại.
Dường như cô hiểu tại sao Diễm Hỏa Liên Thành lại thích Lâu Tông Ảnh.
Tên này, căn bản không phải là thích nàng.
Mà là thích nàng bị tật chân!
Thật sự là một tên quái dị!
Đáng tiếc, sự tồn tại của Diễm Hỏa Liên Thành đối với Sầm Quy Nguyệt mà nói, giống như kình thiên cự dụ, căn bản không cách nào có thể lay chuyển.
Thậm chí cô không có dũng khí để đứng dậy.
Lâu Tông Ảnh tốt xấu gì cũng có thực lực của một vị Chân Thánh.