Báo Thù Của Rể Phế Vật
Uy áp kh ủng bố của hắn khiến sắc mặt Lâu Tông Ảnh đang đứng sau lưng tái nhợt trong nháy mắt.
Bát tinh Vũ Thánh!
Tuy nhiên, bát tinh Vũ Thánh cũng không được xem là mạnh nhất.
Ở đây, nói không chừng còn có cửu tinh Vũ Thánh.
Vũ Thánh đỉnh phong!
Thậm chí, Siêu Thánh!
“Oắt con, nếm thử Toái Sơn Quyền của ta đây!”
Tộc trưởng Sơn tộc, dùng chân khí toàn thân đánh về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng đánh một quyền.
Bụp!
Hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Rắc!
Cánh tay của tộc trưởng Sơn tộc trực tiếp đứt gãy thành từng khúc!
Người cũng bay ngược ra ngoài.
Khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ!
Thật đáng sợ.
Đó chính là bát tinh Vũ Thánh.
Ở trước mặt Lâm Hiên vậy mà còn không chống đỡ nổi một chiêu.
Đây có còn là con người không?
Ngay lúc này, Lâu Tông Ảnh nhìn dáng người ngạo nghễ đứng thẳng kia.
Cảm thấy một luồng máu sôi sục trong lòng.
May mắn thay, ngày hôm nay cô đã đến.
Vừa rồi có thể nhìn thấy một cảnh nhiệt huyết như vậy.
Một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, đối mặt với trăm cường giả Vương tộc, mặt không biến sắc.
Hơn nữa, còn dễ dàng g iết chết cao thủ Vương tộc!
Trong cuộc đời này có thể nhìn thấy cảnh như vậy.
Chết cũng không có gì hối tiếc.
Biểu cảm của Lâm Hiên vẫn lạnh nhạt như trước. Anh liếc mắt nhìn tất cả mọi người một cái.
Nói: “Còn có ai tức giận với ta thì có thể cùng nhau phát tiết, không nên nghẹn ở trong lòng, cẩn thận nghẹn đến hỏng đó.”
Lời nói của Lâm Hiên khiến sắc mặt tất cả người của Vương tộc đều vô cùng khó coi.
Tên nhóc này quả
thực không coi ai ra gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.