Còn coi hắn là người nàng có thể tùy ý sai khiến như trước sao?
"Lâm Hiên, mau lại đây!" Thẩm Ngạo Tuyết ngồi ở bên giường, một chân giẫm trên mặt đất, một chân vểnh lên, dùng ngón chân xỏ qua cổ giày cao gót, để giày cao gót treo trên chân mình.
Trông rất hấp dẫn.
"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi có bệnh thì đi trị đi, còn ở đây phát điên làm gì?" Lâm Hiên tức giận mắng.
Nghe Lâm Hiên mắng như vậy, vẻ mặt cao ngạo của Thẩm Ngạo Tuyết lập tức biến mất.
Sau đó cô ủy khuất nói: "Thực xin lỗi Lâm Hiên, ta còn tưởng rằng ngươi còn thích bộ dạng cao ngạo của ta!"
"Được rồi Thẩm Ngạo Tuyết, nói cho ta toàn bộ tin tức về Đế gia mà ngươi biết, sau đó ngươi có thể đi!" Lâm Hiên trợn mắt nói.
"Lâm Hiên, nghe ta một câu, Đế gia vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, điều duy nhất ngươi có thể làm là trốn đi, đừng để bọn họ tìm được..." Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.
"Ngươi cứ nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể tìm được Đế gia là được." Lâm Hiên lười nói nhảm.
"Tìm không được, nhân vật nhỏ như chúng ta, sao có thể biết bọn họ ở đâu..." Thẩm Ngạo Tuyết lắc đầu.
"Được rồi!" Lâm Hiên không nói nhiều.
Ít nhất hắn cũng biết được Đế gia sẽ chủ động tới tìm hắn!
Cũng không tính là uổng công một chuyến.
"Ngươi còn không đi?" Lâm Hiên không kiên nhẫn nhìn Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết yếu đuối nói: "Đây là phòng ta đặt..."
"Vậy ta đi!"
Lâm Hiên nói xong, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Vừa mới đi ra cửa, hắn đã nhìn thấy Khương Phán đang đứng ở cửa.
Còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Ngạo Tuyết đã chạy tới.
Lâm Hiên thấy thế, trực tiếp ôm Khương Phán vào trong ngực.
Ôm vòng eo nhỏ nhắn của Khương Phán cảm giác vô cùng thoải mái.
Khương Phán cũng không cự tuyệt mà phối hợp, trong lòng như có hươu con chạy loạn khắp nơi.
Nhìn thấy một màn này, Thẩm Ngạo Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi.