"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi có muốn vào cùng luôn không?" Lâm Hiên tức giận nói.
"Ta có thể không?" Thẩm Ngạo Tuyết mừng rỡ nói.
"Đương nhiên là… không thể!" Lâm Hiên mở thẻ phòng ra, sau đó lôi kéo Khương Phán vào phòng, tiếp đó đóng cửa phòng lại thật mạnh.
Sau khi vào phòng, Lâm Hiên áy náy, nói: "Thực xin lỗi lớp trưởng, chủ yếu là cô ấy quá phiền phức..."
"Không có việc gì... Lâm Hiên, cậu giúp tôi nhiều như vậy, hôm nay còn cứu mạng tôi, tôi làm những thứ này cũng không đáng gì..." Khương Phán nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Hiên đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, Thẩm Ngạo Tuyết cũng không có rời khỏi.
Cô ấy ngồi xổm đối diện cửa, hai tay ôm chân, vẻ mặt buồn rầu.
"Còn chưa đi?" Khương Phán mở miệng hỏi.
"Ừ." Lâm Hiên gật đầu.
Khương Phán hít sâu một hơi.
Dường như đã quyết định gì đó.
Cô đi đến cửa, sau đó bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gõ cửa.
Đồng thời, miệng phát ra âm thanh mà nam nhân đều thích nghe.
Gõ cữa rồi phát ra tiếng động mê người.
Lâm Hiên ngơ ngác nhìn cảnh này.
Không nghĩ tới, lớp trưởng thuần khiết cũng sẽ phát ra âm thanh như vậy.
Nhưng hắn cũng không ngắt lời.
Hắn biết, Khương Phán đang giúp hắn.
Nghe thấy tiếng kêu truyền ra từ trong phòng, cùng với tiếng động có quy luật phát ra từ cánh cửa.
Thẩm Ngạo Tuyết hoàn toàn có thể tưởng tượng bên trong xảy ra chuyện gì.
Rất có khả năng, Khương Phán nằm sấp trên cửa.
Lâm Hiên đứng ở phía sau cô...
Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy trái tim mình rất đau đớn.
Hắn vốn là người đàn ông thuộc về cô.
Xem ra, Lâm Hiên thật sự không còn chút tình cảm nào với cô.
Vậy mà chơi như vậy ở trước mặt cô.
Cuối cùng, Thẩm Ngạo Tuyết chậm rãi đứng lên.
Rời đi trong cô đơn.
Khương Phán thông qua mắt mèo nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết đã rời khỏi.
Lúc này tiếng kêu của cô mới chậm rãi nhỏ lại.
Cuối cùng, biến mất.
Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Lâm Hiên nhìn mình sáng quắc, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên.
"Lâm Hiên, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ muốn giúp cậu đuổi cô ấy đi..." Khương Phán đỏ mặt nói.