“Ha ha, muốn chết, ngươi đã được ta đồng ý chưa?” Đế Phong Vũ một quyền đánh vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết.
Ọc…
Thẩm Ngạo Tuyết lập tức phun ra một ngụm nước lớn.
Sau đó, tỉnh dậy.
“Đế Phong Vũ, tôi là người của Lâm Hiên, đừng chạm vào tôi!”
Mái tóc ướt của Thẩm Ngạo Tuyết rũ xuống trên mặt cô, sắc mặt tái nhợt.
Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết làm cho sắc mặt Đế Phong Vũ càng trở nên khó coi hơn.
Hắn nắm chặt cằm Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, ta ngươi cơ hội để nói một lần nữa. Nói, ngươi là phụ nữ của ai?”
"Tôi là... người phụ nữ... của Lâm Hiên." Thẩm Ngạo Tuyết lặp lại một lần nữa.
Bụp!
Đế Phong Vũ lại đấm vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết. Toàn thân Thẩm Ngạo Tuyết vặn vẹo vì đau.
"Ngươi là nữ nhân của ai?"
“Của Lâm Hiên.”
Bụp!
Đế Phong Vũ lại đấm xuống một quyền.
“Là nữ nhân của ai hả?” Vẻ mặt Đế Phong Vũ điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ dám làm trái ý hắn đến như vậy.
Trước đó, người đàn bà được gọi là góa phụ đã dám từ chối hắn, liền bị hắn đánh gãy tay chân ngay tại chỗ.
"Lâm Hiên…!"
Mặc dù, trong miệng Thẩm Ngạo Tuyết không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng câu trả lời của cô vẫn như cũ.
Trong đầu cô nhớ lại cách Lâm Hiên đối xử với cô từng chút một.
Khi đó, cô lại ghét bỏ Lâm Hiên chỉ là thằng ở rể, là phế vật.
Người ta thường chỉ biết trân trọng khi mất đi.
Bụp! Bụp! Bụp!
Đế Phong Vũ như phát điên, đánh liên tục vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết.
Lúc đầu Thẩm Ngạo Tuyết còn có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng sau đó tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, không có âm thanh nào được tạo ra nữa.
Trong căn phòng khác, Thẩm Vạn Quốc vô cùng lo lắng khi nghe thấy tiếng hét của Thẩm Ngạo Tuyết.
Ông muốn xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vẫn chần chừ không dám đi.
"Chết thì chết vậy!"
Cuối cùng, Thẩm Vạn Quốc lấy hết dũng khí. Đi đến gõ của phòng Đế Phong Vũ.
Cửa phòng mở ra.
Thẩm Vạn Quốc nhìn thấy Đế Phong Vũ xuất hiện với khuôn mặt u ám, nhưng lại không nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết đâu cả.
"Đế công tử, tôi, tôi vừa mới nghe được tiếng la của Ngạo Tuyết, nó không sao chứ?" Thẩm Vạn Quốc nuốt nước miếng, mở miệng hỏi.
“Cô ta có sao không thì ngươi nhìn một chút sẽ biết.” Đế Phong Vũ lạnh lùng nói.
Thẩm Vạn Quốc lo lắng bước vào.
Sau đó, liền nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống bên bồn tắm.
Thẩm Ngạo Tuyết chưa chết. Nhưng máu từ miệng phun ra, cơ thể khẽ co giật.
Mặc dù bây giờ không chết, nhưng chắc chắn cách cái chết đã rất gần rồi.
“Ngạo Tuyết, con làm sao vậy?” Thẩm Vạn Quốc ôm lấy Thẩm Ngạo Tuyết.
Trong lòng ông rất phẫn nộ, nhưng ông cũng không dám đi chất vấn Đế Phong Vũ.
"Cô ta nói cô ta là nữ nhân của Lâm Hiên. Nói cho ta biết, Lâm Hiên là ai!" Đế Phong Vũ nheo mắt lại.
Nghe được những gì Đế Phong Vũ nói, Thẩm Vạn Quốc cực kỳ kinh ngạc.
Ông thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết vì sao lại nói mình là nữ nhân của Lâm Hiên.
“Ngạo Tuyết, con hồ đồ rồi sao?”
Thẩm Vạn Quốc nhìn đứa con gái đang hấp hối của mình, trong lòng tràn đầy đau xót.
Lúc này, Đế Phong Vũ lại đem Thẩm Vạn Quốc nhấc lên,, gần như gào thét nói:
“Ta hỏi ngươi, Lâm Hiên là ai?”
Hắn là Đế Phong Vũ, xuất thân từ Ẩn tộc - Đế gia. Không chỉ đẹp trai, thực lực cũng vô cùng kh ủng bố. Trong Ẩn tộc, đồng lứa không ai là đối thủ của hắn.
Hắn ta muốn bất kỳ người phụ nữ nào đều có thể có được dễ như trở bàn tay.
Ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ của người khác.
Chỉ cần Đế Phong Vũ hắn ngoắc tay, người đó đều phải ngoan ngoãn chui vào đũng quần của hắn.
Thế nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại dám nói, cô ta là nữ nhân của Lâm Hiên!
Làm sao có thể như vậy được?
Bất kể Lâm Hiên này là ai, hắn đều phải đem bầm thây vạn đoạn.
"Lâm Hiên? Hắn… hắn là chồng cũ của Ngạo Tuyết..." Thẩm Vạn Quốc run rẩy nói.
Mặc dù hứn không quan tâm đ ến lần đầu tiên của phụ nữ lắm. Nhưng mỹ nhân cực phẩm như Thẩm Ngạo Tuyết lại không thể hoàn toàn thuộc về hắn, điều này khiến hắn rất tức giận.
“Đã… đã kết hôn. Còn là kết hôn… hai lần.” Thẩm Vạn Quốc một chút cũng không dám giấu diếm.
"Hai lần?" Đế Phong Vũ càng thêm khó hiểu.
"Cô ta đã kết hôn hai lần, vì sao còn chưa phát sinh quan hệ?” Đế Phong Vũ hỏi.