Trên đường đi lại gặp phải Vũ Vô Tình. Nàng nhìn thấy Lâm Hiên thì liền chào hỏi, Lâm Hiên cũng nhàn nhạt đáp lại mấy câu.
“Lâm thiếu, ngài có điều gì phiền lòng sao?” Lúc này, Vũ Vô Tình đột nhiên mở miệng nói.
Từ giữa hai hàng lông mày của Lâm Hiên, nàng có thể nhìn ra tâm tình Lâm Hiên lúc này không tốt lắm.
Lâm Hiên thở dài. Cuối cùng, đem việc vẫn chưa tìm ra cách giải Huyết Sát Bảo Luân cho Vũ Vô Tình.
Tuy rằng, hắn không nghĩ Vũ Vô Tình có thể giải quyết được chuyện này. Dù sao ngay cả Sát Đế cũng không biết nên hoá giải Huyết Sát Bảo Luân như thế nào.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Vũ Vô Tình hơi nhíu mày, hỏi: “Lâm thiếu, vậy là người trúng Huyết Sát Bảo Luân, nhất định sẽ chết?”
“Ừ” Lâm Hiên gật đầu.
“Vậy… Nếu như người đó đã chết thì sao?” Vũ Vô Tình nói, đôi mắt đẹp của nàng híp lại.
Lâm Hiên nghe đến đây liền bị sốc.
Hắn nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
“Ý của ngươi là nói…”
“Ta cũng chỉ tuỳ tiện nói, không chắc chắn sẽ có hiệu quả.” Vũ Vô Tình có chút khiêm tốn.
Uy lực khủng khiếp của Huyết Sát Bảo Luân thì Vũ Vô Tình cũng đã chứng kiến, sau khi quay trở về tộc thì nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.