*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Ngạo Tuyết.
Dáng người Thẩm Ngạo Tuyết thật sự là quá tốt, trên người không có một chút mỡ thừa. Làn da cũng xuất sắc, trắng nõn mịn màng.
Lâm Hiên vội vàng quay đầu lại, không nhìn Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Nhưng lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã chạy tới bắt lấy tay hắn để lên trên người cô ta.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có còn biết xấu hổ không hả?” Lâm Hiên đẩy Thẩm Ngạo Tuyết ra, lạnh lùng nói.
"Lâm Hiên, em… em cũng không không biết là chuyện gì đang xảy ra..."
Lúc này, khí lực của Thẩm Ngạo Tuyết dường như đã tăng lên rất nhiều lần.
Phỏng chừng so với một nam tử cường tráng khí lực còn lớn hơn.
Cô ta vẫn giữ chặt tay Lâm Hiên, để cho anh sờ loạn trên người mình.
"Cô điên rồi hả?" Lâm Hiên lớn tiếng nói.
“Lâm Hiên, anh có thích em không?” Ánh mắt Thẩm Ngạo Tuyết mê man.
“Cô… bình tĩnh!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Trong lòng đã có hơi tức giận, lúc trước cô ta đều trưng ra bộ mặt cao lãnh không cho anh chạm vào.
Nhưng bây giờ, sau khi biết hắn rất cường đại, lập tức thay đổi thái độ. Hiện tại lại bày ra bộ dáng d@m đãng như vậy câu dẫn anh.
Người phụ nữ đạo đức giả này!
"Thẩm Ngạo Tuyết, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ tát cô!” Lâm Hiên cảnh cáo.
Thế nhưng lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn điên cuồng, không quan tâm gì đến cảnh cáo của Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn cảm nhận được thân thể Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ nóng. Làn da cũng ửng hồng hết lên.
Ánh mắt mê man của cô ta cũng có vấn đề.
Lâm Hiên bắt lấy cổ tay Thẩm Ngạo Tuyết, bắt mạch một chút, liền tìm ra được mấu chốt của vấn đề.
Thẩm Ngạo Tuyết bị người ta hạ dược!
Lâm Hiên lại lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm, đâm vào trên người Thẩm Ngạo Tuyết.
Đầu tiên là hạn chế hành động của Thẩm Ngạo Tuyết.
Tiếp theo, liền tính toán đem dược lực trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết dùng nội lực bức ra ngoài.
Nhưng Lâm Hiên không rót nội lực còn tốt. Anh vừa truyền một ít nội lực vào, trạng thái của Thẩm Ngạo Tuyết càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Điều mà Lâm Hiên không biết là Đế Phong Vũ đã cho Thẩm Ngạo Tuyết uống một loại thuốc đặc chế của Ẩn tộc. Chuyên dùng để đối phó võ giả nữ.
Chỉ cần dùng nội lực để chống lại, hoặc cố gắng dùng nội lực để bức ra, chẳng những không tiêu trừ được tác dụng của đan dược, mà tác dụng của đan dược sẽ tăng lên gấp đôi.
Lâm Hiên liền ngừng rót nội lực.
"A, Lâm Hiên, em cảm thấy khó chịu quá. Em cảm thấy mình sắp chết!"
Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết không thể động đậy, nhưng ngọn lửa trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. Cô cảm giác thân thể của mình giống như muốn nổ tung.
Thậm chí, trong mũi cô cũng đã tràn đầy máu tươi.
Lâm Hiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dược hiệu mãnh liệt như vậy.
Trong lúc nhất thời, không biết nên hóa giải như thế nào.
Dược vật này vốn là cho nữ võ giả sử dụng, đặt trên người bình thường thì càng đáng sợ hơn nữa.
“Lâm Hiên, anh có còn là đàn ông hay không hả?”
“Có phải anh không lên được đúng không?”
"..."
Thẩm Ngạo Tuyết lớn tiếng mắng Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, lại thêm khó chịu.
Bất kể nhân phẩm cô ta như thế nào. Nhưng thân thể này, thật sự là quá hoàn mỹ. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật.
"Lâm Hiên..." Thẩm Ngạo Tuyết nhìn Lâm Hiên cầu xin.
Thấy Lâm Hiên vẫn không động đậy như trước.
Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ. Cô ta hét ầm lên:
“Lâm Hiên, anh có biết tại sao tôi không cho anh chạm vào người tôi không? Bởi vì anh là phế vật, đồ vô dụng!”
"Trong hai năm ở bên nhau, nếu anh dám cưỡng ép làm điều đó một lần, Thẩm Ngạo Tuyết này đã phải phục tùng rồi.”
“Vốn tưởng rằng hiện tại anh trở nên cường đại, nhưng không ngờ vẫn là một tên đàn ông vô dụng như cũ!”
Những lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến Lâm Hiên cảm thấy hơi choáng ngợp.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được việc người khác mắng mình vô dụng như vậy.
“Dám nói lại lần nữa đi!” Ánh mắt Lâm Hiên đã hơi đỏ lên.
Kỳ Lân Hỏa trong người Lâm Hiên đã sắp mất khống chế.
“Có nói lại mười lần, một trăm lần thì anh vẫn là phế vật như vậy thôi! Đồ phế vật!”
Lời này cuối cùng khiến Lâm Hiên trở nên mất kiểm soát, đem Thẩm Ngạo Tuyết ném thẳng lên giường.
Lớp vảy lại xuất hiện trên bề mặt cơ thể anh. Sắp hóa thân thành dã thú!
Cốc. Cốc.
“Lâm thiếu, Lâm thiếu!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ. Ngoài cửa, truyền đến âm thanh gấp gáp của Hồng Diệp.
Giọng nói của Hồng Diệp khiến Lâm Hiên tỉnh táo lại.
Chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã…
Quan trọng nhất là khi nãy hắn đã gần như hóa thành Kỳ Lân.
Sau khi thành Kỳ Lân, ngay cả chính hắn cũng không khống chế được bản thân.
Tiếp theo có thể xuân dược trong người Thẩm Ngạo Tuyết sẽ được giải.
Nhưng cô ta chắc chắn sẽ mất mạng.
Ngay cả tông sư như Bạch Lăng Kiều cũng không chịu được, Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ chết.
Hơn nữa, Lâm Hiên cũng không muốn xảy ra quan hệ với Thẩm Ngạo Tuyết.
Lâm Hiên khôi phục bình thường, trực tiếp dùng ga giường đem tay chân Thẩm Ngạo Tuyết trói lại.
Sau đó anh ném Thẩm Ngạo Tuyết vào bồn tắm, mở vòi nước.
Để cho nước lạnh không ngừng đổ lên người Thẩm Ngạo Tuyết, giúp cô ta hạ thấp nhiệt độ cơ thể.
Tuy rằng nếu dược lực không phát ra, đối với thân thể sẽ gây ra tổn hại rất lớn.
Nhưng kệ, chờ cho đến khi thuốc hết tác dụng. Anh lại giúp cô ta chữa trị là được rồi.
“Hồng Diệp, làm sao vậy?” Lâm Hiên mở cửa phòng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồng Diệp.
Nhìn thấy quần áo của Lâm Hiên đều bị xé rách, Hồng Diệp hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nói:
“Lâm Hiên, anh có thể chữa trị cho Góa Phụ không? Cô ấy sắp chết rồi…”
Hồng Diệp thật ra cũng không muốn quấy rầy Lâm Hiên. Nhưng Góa Phụ thật sự sắp không thể chịu đựng được nữa.
Lâm Hiên gật đầu. Bước ra ngoài.
Góa Phụ bị thương rất nặng, một bên mắt đã bị dập nát.
Gân tay chân cũng bị đứt, đầu lưỡi bị cắn đứt một nửa.
Không thể không nói, Đế Phong Vũ kia thật sự hung tàn. Không có một chút thương hoa tiếc ngọc. Đối mặt với mỹ nữ như này cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Lúc nãy nếu không phải Lâm Hiên tới đúng lúc, Góa Phụ đã bị đao chém làm hai nửa.
Mặc dù tính cách của Góa Phụ rất lạnh lùng, nhưng giá trị nhan sắc cũng rất cao, gần như ngang ngửa với Hồng Diệp.
Hơn nữa, chiều cao của cô còn cao hơn Hồng Diệp.
Khi Lâm Hiên nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh đã nghĩ rằng người phụ nữ này rất tuyệt.
Có một hương vị khó tả.
Nhưng lúc này lại bị tra tấn đến không nhìn ra hình người.
Cũng may, chút thương thế này, đối với Lâm Hiên mà nói không phải vấn đề lớn. Hơn nữa còn là mới bị thương, dễ điều trị hơn nhiều.
Mất khoảng hai mươi phút, vết thương trên người Góa Phụ đã được chữa khỏi.
Ngay cả con mắt bị hỏng lúc trước cũng được Lâm Hiên chữa lành.
Nhưng con mắt này giống với trường hợp của Ninh Hinh, bởi vì thời gian hỏng tương đối dài, tạm thời vẫn không thể nhìn thấy.