Vốn dĩ Lâm Hiên còn có chút lo lắng, nhưng sau khi biết được gia pháp hai cô phải nhận là cái gì, thì liền lập tức cảm thấy yên lòng.
Trách không được hai nàng đều lựa chọn tiếp nhận gia pháp.
Nếu như là trước hôm nay, mặc kệ là ai trong hai người, khi chấp nhận gia pháp thì kết cục đều sẽ là cái chết. Nhưng bây giờ thì khác. Hai nàng, đều đã đạt tới cấp bậc tông sư.
Sự kiện này cũng thu hút vô số chị em của Phượng Hoàng điện đến xem.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên họ thấy các thành viên của Tứ Đại Tặc tiếp nhận gia pháp.
Rất nhanh, Tứ Đại Tặc đã bắt đầu trận chiến.
Người đầu tiên bị trừng phạt là Góa Phụ.
Yêu Cơ, Tu La bao gồm cả Hồng Diệp, đều đồng thời tấn công Góa Phụ.
Hơn nữa, từ trong công kích của các nàng có thể thấy được. Tất cả mọi người, đều không có chút nương tay.
Tất cả đều bộc phát thực lực mạnh nhất của bản thân.
Chiêu thức, cũng không phải là dạo chơi, mà là sát chiêu chân chính. Mỗi một chiêu đều đánh thẳng vào điểm trọng yếu.
Không có cách nào, nếu họ không tận lực. Một khi Sở Thiền Hoàng động thủ.
Vậy thì sẽ không còn hy vọng nào nữa rồi.
Làm cho Lâm Hiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là thực lực của Yêu Cơ vậy mà lại mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc.
Cô ta cầm một chiếc ô giấy dầu, mặc kiểu dáng hanbok đã thay đổi, để lộ chân, bàn chân, bụng và cánh tay.
Cô đang đi chân trần. Đôi chân trắng nõn như được tạc từ ngọc bích.
Mắt cá chân còn đeo một sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo mấy cái chuông nhỏ.
Theo động tác của cô, chuông phát ra từng trận tiếng vang giòn tan.
Ô giấy dầu trong tay nàng khi thì bổ, khi thì chém, khi thì đâm, giống như một thanh bảo kiếm.
Tao nhã và quyến rũ, lại bày ra thực lực cường đại, thật đúng là một tuyệt thế yêu cơ!
Tất nhiên, nói là mạnh nhất trong Tứ Đại Tặc, là đang nói thực lực trước khi Góa Phụ và Hồng Diệp thăng cấp.
Tu vi của Yêu Cơ cũng chỉ là miễn cưỡng chạm gần tới Nhật cấp. Đã thua xa thực lực cấp bậc Tông Sư của Hồng Diệp và Kỳ Mị hiện tại.
Thế nhưng hiện tại Hồng Diệp và Kỳ Mị chỉ thể hiện ra sức chiến đấu giống như lúc trước. Vì vậy có thể thắng hay không cũng không thể nói chắc được.
Một điều may mắn là dù chỉ sử dụng thực lực ở cảnh giới ban đầu, nhưng nội lực tông sư liên miên không dứt, để cho các nàng cho dù là đối mặt với vây công, cũng có thể trường kỳ chiến đấu.
Hồng Diệp dùng dao găm, Tu La dùng đại khảm đao, Yêu Cơ dùng ô giấy dầu.
Vũ khí nhìn như bình thường lại bộc phát ra lực công kích cường đại.
Phốc phốc!
Rốt cục, dưới sự vây công của ba người, sau lưng Góa Phụ bị Tu La chém một đao.
Động tác lập tức chậm đi.
Ngay sau đó, dao găm của Hồng Diệp cũng đến.
Phập!
Không một chút do dự, cắm thẳng vào bụng góa phụ.
Nhưng hai chiêu này, đều không tính là trí mạng.
Chân chính trí mạng là công kích của yêu cơ.
Ô giấy dầu của nàng nhìn như không có lực công kích nhất trong vũ khí của ba người. Nhưng trên thực tế lại là mối đe dọa lớn nhất.
Ô giấy dầu quét thẳng vào đầu Góa Phụ.
Nếu như bị quét trúng, như vậy Góa Phụ sẽ nuốt hận Tây Bắc ngay lập tức.
Trừ phi nàng thể hiện ra sức mạnh của tông sư.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng rất hài lòng. Bởi vì có thể thấy được, tất cả đều đang dùng hết thực lực để đấu.
Thế nhưng, ngay trước khi quả phụ sắp bị quét trúng, nàng không lùi lại mà nhào về phía Hồng Diệp.
Đè Hồng Diệp xuống đất. Thoát khỏi đòn chí mạng trong gang tấc.
Tuy nhiên điều này cũng khiến dao găm trong tay Hồng Diệp cắm càng sâu.
Sau khi đè ngã Hồng Diệp, Góa Phụ cũng không dám dừng lại chút nào, lập tức lăn vài vòng tại chỗ, sau đó cùng ba người kéo dài khoảng cách.
Nếu như không bảo trì khoảng cách, bị ba nữ nhân này đồng thời vây công, nàng không có khả năng kiên trì qua được một trăm chiêu.
Trận chiến tiếp tục.
Trên người Góa Phụ đã xuất hiện nhiều vết thương hơn. Miệng cô cũng chảy đầy máu. Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
"Ngươi nói xem, cô ta có thể kiên trì qua một trăm chiêu hay không?" Lúc này, Sở Thiền Hoàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hỏi.
"Đương nhiên có thể." Lâm Hiên nói.
Từ tình hình hiện nay, mặc dù Góa Phụ đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Hiên biết Góa Phụ có thể vượt qua được.
Dù sao thực lực hiện tại của nàng đã là cấp bậc Tông Sư rồi.
Cho dù không thể sử dụng lực lượng của tông sư, bằng vào nội lực thâm sâu của tông sư cũng hoàn toàn có thể kiên trì đến cuối cùng.
"Ồ, vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy!” Trên mặt Sở Thiền Hoàng hiện lên nụ cười mê hoặc.
Quả nhiên, sau một khắc, cục diện trận chiến đột nhiên thay đổi.
Yêu Cơ vứt chiếc ô giấy dầu của cô ấy đi!
Sau khi chiếc ô giấy dầu bị cô ném ra, nó không rơi xuống đất mà bay vòng quanh không trung. Trông rất kỳ diệu.
Mà sau khi ô giấy dầu rời tay, tốc độ của Yêu Cơ nhất thời tăng lên rất nhiều. Làm cho mọi người lóa mắt, gần như không thể nhìn thấy chuyển động của cô.
Ầm.
Góa Phụ không thể tránh thoát công kích của Yêu Cơ, bị cô ta một chưởng đánh vào miệng.
Thân thể Góa Phụ lập tức bay ngược ra ngoài.
Thật khó để tưởng tượng được, một chưởng tưởng chừng như nhẹ nhàng đó lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Khi Góa Phụ bay lên trên không trung.
Ô giấy dầu lại đột nhiên khép lại, sau đó giống như một thanh trường thương, hướng sau lưng Góa Phụ đâm tới.
Phập!
Thân thể Góa Phụ lại bay về hướng khác, lại trúng thêm một chưởng của Yêu Cơ. Văng ngược lại phía chiếc ô giấy dầu, tiếp tục bị nó đâm trúng.
Thân thể Góa Phụ lúc này giống như một quả bóng da, bị đánh tới đánh lui trên không trung.
Không còn sức để chống đỡ.
Sau khi ô giấy rời tay, mới là thời điểm Yêu Cơ mạnh nhất.
Tuy rằng tu vi của nàng không có tăng lên. Nhưng công kích, tăng gấp đôi. Tốc độ, cũng tăng gấp đôi!
Hoàn toàn có thể sánh ngang với cường giả Nhật cấp.
Tại thời điểm này, có vẻ như Hồng Diệp và Tu La không còn cần thiết nữa. Chỉ một mình Yêu Cơ cũng có thể giế t chết Góa Phụ.
Rầm!
Cơ thể Góa Phụ lại bị đập xuống mặt đấp.
Tiếp theo, Yêu Cơ cũng hạ xuống. Ô giấy dầu đã trở lại trong tay của cô một lần nữa.
Cô cầm cán ô bằng cả hai tay, nhắm thẳng đầu ô vào tim của Góa Phụ, đâm xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Góa Phụ yếu ớt nhắm mắt lại. Không ngờ, cuối cùng, cô vẫn bị đánh bại.
Nhưng cho đến một khắc cuối cùng, cô cũng không có vận dụng lực lượng Tông Sư.
Bởi vì, nếu cô sử dụng nó, sẽ khiến Hồng Diệp cũng bị liên lụy.
Nếu Sở Thiền Hoàng phát hiện các nàng có thực lực tông sư. Cô ấy chắc chắn sẽ tự mình ra tay.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Góa Phụ bị giết, lập tức lấy ra một cây ngân châm, định b ắn ra ngoài.
“Đủ một trăm chiêu!”
Nhưng mà, vào lúc này, giọng nói của Sở Thiền Hoàng đột nhiên vang lên.
Đầu của chiếc ô giấy dầu cách trái tim của Góa Phụ chưa đầy nửa centimet!
Nghe thấy đã đủ một trăm chiêu, Yêu Cơ lập tức thu hồi ô giấy dầu, đưa tay về phía Góa Phụ.
Góa Phụ được Yêu Cơ kéo lên.
"Chúc mừng ngươi, Góa Phụ, đã thông qua gia pháp."
Lúc này, trên mặt ba vị trong Tứ Đại Tặc đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng Tứ Đại Tặc ngày thường đều không nhìn nhau vừa mắt, nhưng dù sao đều là người của Phượng Hoàng điện, đã quen biết rất nhiều năm, ít nhiều cũng có một ít tình cảm.
"Coi như ngươi thắng." Sở Thiền Hoàng nghiêng đầu cười khẽ nói với Lâm Hiên.
Nhưng sau đó biểu tình của cô ta lập tức trở nên lạnh như băng, quát lớn:
“Yêu Cơ, nếu tiếp theo ngươi vẫn dám sử dụng thừa một chiêu, ta liền giết ngươi!”