Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 996



Đối với Lý Thiết Trụ, nàng cũng không có nhiều tình cảm sâu đậm.  

Chỉ là cảm thấy, là hàng xóm, lại đều là người nghèo túng bị cuộc sống chà đạp.  

Vì thế, khi biết Lý Thiết Trụ muốn rời đi, nàng đã đưa Lý Thiết Trụ một món quà.  

Dù sao, giữa biển người mênh mông, chia ly cũng có thể là chia ly mãi mãi.  

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại.  

Nhưng lại không nghĩ tới, nó lại mang lại cho nàng một sự thay đổi lớn như vậy.  

Nếu như không có Lý Thiết Trụ, có lẽ bây giờ nàng đã sớm chết ở trong căn phòng cho thuê lạnh lẽo ấy.  

Ngay cả khi nàng không chết.  

Có lẽ, mỗi ngày nàng đều sẽ bị đủ các loại đàn ông bắt nạt, khi dễ.  

Nhưng bây giờ nàng đã là một bà chủ của một công ty niêm yết.  

Tất cả mọi người nhìn nàng với ánh mắt mang theo sự hâm mộ và vô cùng kính trọng.  

"Chu Tử, dù sao em cũng đã làm loại chuyện này rồi, hay là, anh đi tìm người con gái khác đi..." Nghiêm Lỵ tuy có chút kích động nhưng cũng cảm thấy có chút tự ti.  

Hiện tại Lý Thiết Trụ cũng đã có tài sản hơn trăm triệu.  

Hơn nữa, theo Lâm Hiên trở thành Lam Tinh lãnh chủ.  

Địa vị của Lý Thiết Trụ sẽ giống như lên như diều gặp gió.  

Dù sao thì đây cũng là anh em thân thiết nhất của Lâm Hiên.  

Mà Nghiêm Lỵ nàng, cũng chỉ là gái làng hoa.  

"Nói cái gì vậy Lily, Lý Thiết Trụ anh không phải là người vong ân phụ nghĩa như vậy!" Lý Thiết Trụ nhíu mày nói.  

"Em biết, Thiết Trụ, em chính là sợ ảnh hưởng không tốt đối với anh, em cũng sẽ không rời khỏi anh, chỉ cần anh cần em, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh..." Nghiêm Lỵ cắn răng nói.  

Lý Thiết Trụ ôm Nghiêm Lỵ, vẻ mặt chân thành nói: "Lily, cả đời này của anh, chỉ biết yêu một mình em, về phần ảnh hưởng gì đó, anh em của anh đã là Lam Tinh lãnh chủ, em còn sợ ảnh hưởng cái gì chứ?”  

“Thiết Trụ!”  

"Lỵ Lỵ!"  

Một màn ân ái giới hạn độ tuổi bắt đầu diễn ra!  

…  

Trong lúc nghỉ giải lao của hội nghị, Lâm Hiên lại nhận được một cuộc gọi của Thẩm Vạn Quốc gọi tới.  

“Chuyện gì?” Lâm Hiên hỏi một cách lạnh nhạt.  

“Lâm Hiên, chúng ta có thể gặp mặt một lần được không, ta có việc muốn nói với ngươi.” Thẩm Vạn Quốc cắn răng nói.  

"Có chuyện gì, nói qua điện thoại là được."  

"Ta muốn nói chuyện trực tiếp, là chuyện có liên quan đến Ngạo Tuyết." Thẩm Vạn Quốc trầm giọng nói.  

"Chuyện của Thẩm Ngạo Tuyết, ta không có hứng thú!" Lâm Hiên nói.  

“Lâm Hiên, ta biết, ngươi còn hận Ngạo Tuyết, nhưng ngươi trả thù Ngạo Tuyết cũng không ít. Hơn nữa, lúc trước nếu không phải nàng đẩy ngươi xuống vách núi, ngươi có thể sống đến giờ sao? Huống chi, lần này nàng rõ ràng có thể… Mà nó lại lựa chọn…”  

Cuối cùng, Lâm Hiên quyết định đi gặp Thẩm Vạn Quốc. Dù sao trong lúc này anh cũng rảnh, chờ cho đám quốc chủ kia nghỉ ngơi xong lại quay lại cũng không muộn.  

Rất nhanh sau đó, hắn đi tới biệt thự Thẩm gia.  

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, trong lòng hắn cũng cảm thấy thổn thức.  

Một ký ức trong quá khứ, giống như một thước phim hiện ra trước mắt.  

“Vốn dĩ, ta không muốn gọi điện thoại này cho ngươi, nhưng ngươi hiện tại đã là Lam Tinh lãnh chủ, ta cảm thấy, ngươi có lẽ có thể cứu được Ngạo Tuyết!” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.  

“Đế gia rốt cuộc ở đâu?” Lâm Hiên cực kỳ tò mò.  

Trong thế tục, không hề có tin tức liên quan đến Đế gia.  

Ẩn tộc, cũng không có.  

Thiên Niên Vương tộc, cũng không có.  

Hắn thậm chí còn hoài nghi, Đế gia, rốt cuộc có tồn tại hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.