"Cái kia.....!Lật Hạ à....." Anh vô cùng xấu hổ, ở trong tiếng hoan hô của mọi người kéo thân thể cô cách xa mình một chút.
Nhưng khoảng cách vừa giãn ra, đập vào mắt lại là đôi mắt trong suốt tràn ngập hoan hỉ của cô, đôi má phấn đỏ vì kích động.
Âm thanh trong trẻo của cô vang lên: "Ôi chao, không phải lúc nãy anh nói muốn ăn em sao? Bây giờ cho anh ăn luôn nè!"
Nghê Lạc:...!⊙﹏⊙b
Giây tiếp theo, Lật Hạ liền ôm lấy cổ Nghê Lạc buộc anh phải khom người xuống, chân cũng kiễng lên, cắn một cái lên môi anh, chỉ một cái, sau đó tuy cảm thấy có chút lưu luyến nhưng vẫn rất mãn nguyện mà lui lại.
Nhưng đối với Nghê Lạc mà nói, hạt dẻ đã bóc sẵn đưa lên đến miệng rồi thì tội gì mà không ăn chứ, cho nên, anh sao có thể để cô gái này đốt lửa lên rồi bỏ chạy như vậy được? Vì vậy Nghê Lạc liền đơn giản giữ chặt lấy thắt lưng cô, ôm cô sát vào mình, hôn cô thật sâu.
Lật Hạ chỉ đơn giản là nhất thời cao hứng nên muốn cắn anh một cái, không ngờ một khi dính vào lại khó dứt ra như vậy.
Nghê Lạc ở trước mặt nhiều người như vậy nhưng lại không hề kiêng dè gì mà tách mở môi cô ra, hung hăng cướp đoạt hơi thở của cô.
Anh vừa mạnh mẽ lại bá đạo, lại bởi vì mới biểu diễn xong nên trên người vô cùng ấm áp, hơi thở nam tính nồng đậm.
Lật Hạ bị anh hôn đến nỗi đầu váng mắt hoa, cả người tê dại.
Nhưng anh cũng rất biết chừng mực, biết địa điểm này không tốt lắm, cho nên chỉ sau 2s liền buông cô ra.
Nhưng chỉ với 2s ngắn ngủi này, Lật Hạ đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn đến hồn bay phách lạc.
Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt đã đỏ nay càng thêm đỏ vì thiếu dưỡng khí của cô liền không khách khí bật cười, ôm cô ra ngoài trước đủ loại ánh mắt của mọi người.
Lật Hạ quấn quít ôm cổ Nghê Lạc, cả người dựa cả lên người anh, cước bộ rối loạn, hạnh phúc cười khanh khách không ngừng.
Nghê Lạc chưa từng thấy dáng vẻ háo sắc đến ngờ nghệch thế này của Lật Hạ bao giờ, cũng không nhịn được cười: " Ai nha, không ngờ em thực sự lại biến thành cái dạng này đấy, tốt nhất chúng ta nên đi về thôi, không cần ở đây cho mất mặt ra."
"Được! Được!" Lật Hạ bị anh nói móc, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn: "Nghê Lạc, chúng ta đi chơi trò "xe chấn" đi! Đi thôi! Đi thôi!"
Nghê Lạc sẵng giọng, hừ một tiếng, tựa tiếu phi tiêu nhéo khuôn mặt nóng bừng của cô lắc lắc: "Cô nương, tỉnh tỉnh, kẻo bị bắt cóc bây giờ!" Cuối cùng còn chèn thêm một câu không biết là nói với ai:
"Hừ, đúng là càng ngày càng càn rỡ!"
Hai người ôm nhau ra khỏi quán bar, bỏ lại hết đám người đang kích động đằng sau, thậm chí còn không biết trong đó có cả người quen của mình.
Nhìn Nghê Lạc dẫn bầu không khí lên cao đến đỉnh điểm, rồi lại như một cơn gió ôm Lật Hạ rời đi, Phó Ức Lam và Lang Hiểu ngồi ở một bên, trong đầu có hàng vạn suy nghĩ chạy qua.
Phó Ức Lam vẫn luôn cho rằng, mấy đứa con gái như Lật Hạ suốt ngày vùi mình ở quán bar thì nhất định không thể giữ mình trong sạch được, mà bầu không khí ở quán bar nhất định cũng sẽ âm u mờ ám, những con người nơi đây chẳng qua chỉ là một đám người mơ mộng không có tiền đồ, là loại luôn tự cho mình là đúng.
Nếu không phải muốn giới thiệu một tình nhân cho Lang Hiểu, cô ta sẽ không bao giờ đến cái địa phương vừa hỗn loạn vừa tràn ngập mùi phong tình này, bởi nó chỉ tổ làm bẩn thân thể và hình tượng của cô ta mà thôi.
Lần cuối cùng lên bar là từ rất nhiều năm trước, cô ta hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Nhưng trải nghiệm hôm nay thật sự là ngoài ý muốn của cô ta.
Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến điều gì cả, chỉ đơn giản là một người trẻ tuổi đến đây để uống rượu trò chuyện nghe nhạc cùng bạn bè, cũng như mọi người, cũng bị cuốn vào bầu không khí sôi động mà ban nhạc đốt lên.
Tứ phía đều là thanh âm của tuổi trẻ, vô cùng trong suốt, hoàn toàn không bị gò bó, màn biểu diễn điên cuồng tràn ngập màu sắc khiến cô ta cũng không tự chủ mà gật đầu theo tiếng nhạc.
Tim không kiếm chế mà đập theo tiếng nhạc, trong mắt hoàn toàn là hình ảnh các chàng trai của ban nhạc đang biểu diễn hết mình, nhất là người đang đánh trống kia, tiêu sái tự do như vậy, như một cơn gió không tài nào nắm bắt được, chỉ trong nháy mắt đều khiến mọi người bị mê hoặc.
Âm nhạc dần tiêu tán, nhưng trong lòng cô ta vẫn chưa thể bình ổn lại được, là vì Lật Hạ.
Đứa con gái kia điên rồi, lại có thể đắc ý khoe khoang như vậy, ngang nhiên lôi kéo nhiều ghen tỵ của mọi người như vậy, đúng là nông cạn hết sức.
Trước mặt bao nhiêu người như thế lại còn hết ôm lại hôn người ta, lại còn kêu cái gì mà "Người đàn ông của tôi", thật là đáng giận.
Mà điều càng đáng giận hơn chính là ánh mắt của mọi người xung quanh lại chỉ có hoặc là hâm mộ hoặc là chúc phúc, không hề có chút đố ky, Phó Ức Lam cô ta cũng muốn được như vậy!
Nếu nói một khắc kia, Nghê Lạc chính là một nam ngôi sao nhạc rock thì Lật Hạ lại chính là một nữ rocker.
Phó Ức Lam nhìn theo hai hình bóng vừa rời đi vừa cười đùa kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Còn về phần Lang Hiểu, hận ý của hắn ta lại vô cùng đơn giản, vĩnh viễn chỉ xoay quanh một vài chủ đề.
Từ lần trước suýt chút nữa thì tập kích được Lật Hạ, Lang Hiểu đã thử tìm người phụ nữ khác để thử qua, nhưng kết quả là chỉ có một lần duy nhất với Lật Hạ kia là hắn "có thể", cứ như hồi quang phản chiếu vậy, chỉ có một lần duy nhất, sau đó liền luôn mềm nhũn vô dụng.
Hắn và Phó gia cùng nhau công khai tấm chi phiếu giá trên trời kia của Lật thị, nhưng kết quả lại không hề được như mong muốn, quan hệ giữa Lật Hạ và Nghê Lạc không những không đóng băng như hắn tưởng tượng, mà ngược lại còn ngày càng tốt lên, khiến kế hoạch nhân lúc cháy nhà đi hôi của buộc Lật Hạ phải dùng thân thể để trao đổi của hắn hoàn toàn ngâm nước nóng.
Hậu quả trực tiếp là kế hoạch "trọng chấn hùng phong" của hắn hoàn toàn đổ bể.
Hôm nay hắn đến đây là vì thực sự đã bước vào bước đường cùng, hắn muốn nhớ lại một chút sự kiện năm đó, cho nên muốn quay lại quán bar này, để Phó Ức Lam dẫn mối một người phụ nữ giống Lật Hạ.
Kết quả là sau khi hắn ta thấy được người, quả thực có tốt hơn một chút, nhưng sau đó lại thấy được Lật Hạ chân chính, cho nên cả người lại ẻo xuống.
Nhìn người phụ nữ duy nhất có thể khiến hắn "lên" lại đang ở trên sân khấu, trước mặt mọi người, công khai ôm hôn người đàn ông khác, không chỉ ôm mà còn cắn cắn cọ cọ, khiến hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy ngứa ngáy.
Chỉ cần tưởng tượng mình là Nghê Lạc, đang được Lật Hạ ôm chặt lấy trong lòng mà ôm hôn cọ cọ, cả người hắn thiếu chút nữa thì bốc cháy, ngay cả chỗ đó cũng có chút kích động.
Kết quả là còn chưa kịp kích động xong thì Lật Hạ đã ôm người đàn ông khác rời đi, hắn liền cảm thấy chán nản đến cực điểm, đến cả người phụ nữ trong lòng cũng cảm thấy ngứa mắt, liền sẵng giọng đuổi đi.
Tâm trạng của Phó Ức Lam cũng không tốt, thấy hắn ta đuổi người mình tìm đi thì liền không vui nói: "Đây là lần đầu tiên tôi giúp anh, cũng là lần cuối cùng.
Tôi cũng không phải người dẫn mối nên cũng chẳng thèm quan tâm anh có hài lòng hay không đâu."
Cô ta chợt nhớ tới điều kiện tìm người của Lang Hiểu, giọng nói vừa chua vừa xót: "Lật Hạ tốt lắm sao mà anh lại thích cô ta đến như vậy? Còn muốn tìm người giống cô ta, anh nghĩ anh là nam chính phim truyền hình à?"
Ánh mắt Lang Hiểu vừa hung ác lại nham hiểu, giọng nói lạnh lùng: "Phó Ức Lam, chuyện năm đó, là cô nợ tôi."
Phó Ức Lam cứng họng, không nói được câu gì.
Năm đó, khi cô ta và Lang Hiểu vẫn còn đang yêu nhau, cô ta đã dẫn hắn đến quán bar này.
Phó Ức Lam giả bộ say rượu, ở trên hành lang cùng hắn cọ xát, cọ đến mức muốn lau súng cướp cò, sau đó liền giật dây hắn ta đến phòng làm thật ăn thật.
Lang Hiểu đã thực sự "lên nòng", nhưng Phó Ức Lam lại dẫn Lật Hạ đã sớm bị đánh thuốc mê vào.
Vẻ mặt Phó Ức Lam không tự nhiên cười: "Làm sao phải xin lỗi chứ? Không phải lúc đó đã mang Lật Hạ tới cho anh rồi sao?"
Lần này đến lượt Lang Hiểu cứng họng, hắn ta sao có thể mở mồm nói lúc đó hắn ta cái gì cũng chưa làm được chứ?!
Khi đó, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng cả rồi, chỉ thiếu chút nữa là đi vào, nhưng vừa vặn lúc đó có ô tô đi ngang qua, đèn pha ô tô trong nháy mắt thông qua rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu đến khuôn mặt của người con gái nằm bên dưới.
Lang Hiểu vốn tưởng người đó là Phó Ức Lam, nhưng trong nháy mắt lại nhìn thấy một gương mặt rất giống Lật Thu, cái cảm giác bị bắt gian tại trận khiến hắn ta bị dọa hết hôn, hoàn toàn mềm xuống.
Hắn ta vừa giận lại vừa tức, nhưng lại không thấy bóng dáng của Phó Ức Lam đầu, vì bản thân đã nín nhịn hồi lâu, nên suốt đêm hôm đó hắn ta không tài nào "lên" được nữa, mà suốt khoảng thời gian sau đó cũng không thể "lên" được nữa.
Mà điều này hắn ta lại không thể nói với ai.
Cho dù là đối với Phó Ức Lam, hắn ta cũng chỉ có thể nói là vì mình muốn có được thân thể Lật Hạ, khiến cho mình bị Phó Ức Lam không duyên không cớ oán hận một phen.
Phó Ức Lam tuy không thật sự thích Lang Hiểu là một chuyện, nhưng Lang Hiểu không thích cô ta lại là một chuyện khác.
Đương nhiên, nếu cô ta biết thứ Lang Hiểu thích không phải là Lật Hạ mà chỉ đơn giản là muốn biến Lật Hạ thành thứ công cụ phát tiết cho mình thì cô ta chắc chắn sẽ dốc hết sức hùn hai người lại một chỗ.
Mà bây giờ lại nhìn quan hệ giữa Nghê Lạc và Lật Hạ tốt như vậy khiến cho cô ta lại càng không thoải mái, vì vậy cô ta liền suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng tìm người tương tự là có ý gì? Anh yên tâm tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức để đưa Lật Hạ lên giường của anh, cũng như năm đó vậy, dễ như ăn bánh."
Sắc mặt Lang Hiểu vẫn không tốt hơn chút nào, hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất nên như vậy!"
Mà giây phút này Lật Hạ vẫn không hề hay biết quán bar đã mang đến cho cô vô vàn hạnh phúc, bên trong nó lại có hai con bọ đang âm thầm tính kế cô như vậy.
Vừa lên xe, Lật Hạ liền chui vào trong lòng Nghê Lạc, ôm lấy cổ anh, cuốn cả người lên.
Nghê Lạc bị hành động của cô làm cho trở tay không kịp, trận khô nóng trên người vừa mới được dập tắt lại một lần nữa bùng lên.
Thân hình mềm mại không xương của cô vừa vặn khít với người anh, khiến anh xấu hổ di chuyển cơ thể: "Này, không phải em thật sự muốn đấy chứ?"
"Nếu không thì sao? Coi như em đã hiểu vì sao mấy fan girl của mấy ngôi sao nhạc rock lại tình nguyện hiến thân rồi..." ánh mắt sáng long lanh của Lật Hạ nhìn Nghê Lạc, đúng tình hợp lý nói: "Nghê Lạc, thừa dịp bây giờ em vẫn đang là một fan cuồng, anh nên tranh thủ cơ hội một chút đi.
Nếu không đợi em tỉnh táo lại rồi thì anh sẽ không ăn được nữa đâu."
"Nói...nói cái gì chứ?" Nghê Lạc lắp bắp khiến cho cô bật cười, nhưng lại cảm thấy hình như khoảng cách giữa cô và anh quá gần rồi, cô cười một cái, nhiệt khí liền đập thẳng vào mặt anh, khiến anh vô cùng ngứa ngáy, trái tim cũng như bị ai đó nắm lại, ruột gan đều nôn nao.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại càng sáp chặt lại, thậm chí còn ghé sát vào lỗ tai anh mê hoặc nói: "Không phải anh mới nói, muốn mong em sớm lột sạch vỏ của mình một chút để cho anh ăn sao? Bây giờ em đã "lột" xong rồi, anh có muốn ăn không?"
Nghê Lạc:....!Muốn sắp phát điên rồi....!
Nhưng cuối cùng vẫn cười khổ nói: "Chỗ này có camera đó...."
"Không có", Lật Hạ vô cùng khẳng định nói: "Em biết là không có.
Hơn nữa....." Cô không biết đã cởi giày từ bao giờ ngón chân trắng nõn khều khều chân anh: "Cửa kính tối màu mà."
Bầu không khí trong xe nháy mắt liền trở nên mờ ám, đôi chân trắng nõn như bạch ngóc gác trên vô lăng khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy viên mãn.
"Rõ ràng là cũng muốn lại còn bắt người ta chủ động.
Thật là..." Cô vẫn ngồi trên người anh, hơi ngửa đầu ra, khóe mắt cong cong, cười nói: "Anh nhất định có phản ứng." Nói xong cánh tay nhỏ bé lại lớn mật mò xuống bên dưới người anh.
Cả người Nghê Lạc lập tức căng thẳng, đưa tay giữ chặt cánh tay cô, ngăn động tác của cô lại, giật nhẹ khóe miệng, gần như là bất đắc dĩ.
Sống đến ngần tuổi này anh chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như bây giờ, chỉ thiếu chút nữa là nghiến răng kèn kẹt.
"Anh là đàn ông, không phản ứng là không bình thường, được chưa?"
Lật Hạ vẫn dán vào người anh, chớp chớp mắt, ghé sát vào lỗ tai anh ý vị thâm trường nói: "Đúng, người đàn ông tốt!"
Cái từ "tốt" này ý nghĩa thật là sâu xa.
Nghê Lạc đã sớm bó tay với cô, thất bại lẩm bẩm ra một câu: "Em cách xa anh ra một chút được không? Em cảm thấy lần đầu tiên của chúng ta....ở trong xe.....là thích hợp?" Tiểu Lật Tử trong lòng vẫn đang mở to mắt nhìn anh, không hề có ý định buông tay.
Cuối cùng Nghê Lạc gần như là ngửa mặt lên trời mà thở dài: "Hơn nữa, trên người anh không có áo mưa."
Lật Hạ há hốc mồm: "A? Vì sao? Nhìn anh như vậy không phải nên luôn có áo mưa ở trên người sao?"
Cái gì gọi là "nhìn anh như vậy" chứ?
Sắc mặt Nghê Lạc đen sì, nặng nề nhìn cô: "Anh không có nhu cầu thực hiện loại hành động này, vì sao phải chuẩn bị chứ?"
Lật Hạ nghe xong liền tủm tỉm cười chu môi chụt một cái lên mặt anh, nói: "Ừ, đúng là người đàn ông tốt mà."
Nghê Lạc thiếu chút nữa phát điên.
Nhưng điều càng đáng phát điên hơn vẫn còn ở phía sau: "Anh nhịn như vậy liệu có nhịn đến hỏng luôn không đó? Có cần em giúp một tay không?"
"Không cần!" Người nào đó trả lời chắc nịch như trảm đinh tiệt thiết*, gần như khóc không ra nước mắt, "Em có thể rụt rè hơn một chút được không?" Cả trái tim lẫn thân thể đều rung động, anh không chịu nổi.
*giống như chắc như đinh đóng cột.
"Ồ, vậy được rồi." Lật Hạ thế nhưng lại ngoan ngoãn phối hợp, buông anh ra, trèo xuống khỏi người anh, vô cùng đoan chính ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: "Được rồi, lái xe về nhà thôi."
Trong nháy mắt liền trưng ra dáng vẻ thiên hạ không có việc gì*, giống như người vừa rồi vẫn còn cọ loạn trên người anh không phải là cô vậy.
*ý chỉ dáng vẻ bình tĩnh
Nhưng cái dáng vẻ bình tĩnh này của cô lại chọc cho Nghê Lạc phát điên, đốt lửa xong liền cứ thể vỗ tay phủi đít bỏ đi như vậy? Cô đang cố tình trêu anh phải không?
Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Lật Hạ, muốn xem cô có thực sự bình tĩnh như dáng vẻ bề ngoài không.
Sao có thể nói thôi là thôi, tỉnh táo nhanh như vậy chứ?
Đúng là không thể chịu nổi mà!
Thật là người phụ nữ không chút kiên nhẫn khiến cho người ta phiền chán, còn chưa hạ gục được mà!
Lật Hạ nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mặt mày xám tro của Nghê Lạc trong gương, nhịn không được muốn cười.
Thật ra, trong túi cô có áo mưa, nhưng cô lại ngại không dám nói.
Từ sau sự cố lần đó, lúc nào cô cũng mang theo thứ đó bên người, xem như để bảo vệ chính mình trong trường hợp xấu nhất, cũng như là một lời nhắc nhở bản thân.
Trước đó cô không biết người năm đó xâm phạm mình là ai, cho nên lâu ngày căm phẫn trong lòng cũng dần tiêu tán, nhưng bây giờ người kia đã biến thành tên Lang Hiểu đáng ghê tởm, khiến cô mỗi lần nghĩ tới liền cảm thấy buồn nôn.
Tâm trạng tốt đẹp của buổi tối hôm nay, cứ như vậy liền bị phủ lên một tầng bóng ma.
- ---------
Lật Hạ đứng ở trước cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn khách sạn đối diện Bách hóa Phó Lam, nơi nửa tiếng nữa sẽ mở một cuộc họp báo.
Bây giờ toàn bộ các cửa của Bách hóa đều bị phóng viên vây quanh, còn có rất nhiều nhân viên biểu tình đang giơ cao biểu ngữ ,, ....và một loạt các khẩu hiệu linh tinh khác.
Làm ầm ĩ đến thế này, những người tiêu dùng trong khoảng thời gian ngắn không lên mạng, không biết tin tức của Bách hóa Phó Lam, nhưng chỉ cần đến đây mua sắm nhìn tình hình như thế này cũng lập tức biết có chuyện.
11h buổi sáng cuối tuần là giờ cao điểm của việc tiêu thụ, nhưng nhìn tình hình trước mặt, không còn một ai dám vào Bách hóa Phó Lam mua đồ nữa.
Lật Hạ nở nụ cười hài lòng, điện thoại trong tay căn chỉnh góc độ chụp mấy tấm, rồi quay đầu lại nhìn Giản Nam đứng bên cạnh: "Giản luật sư, hai chị em họ Lam này cũng cho ông "hưởng phúc" đủ phải không? Nghe nói ở phương diện kia Lam Hân rất lợi hại."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng lại là một trận hàn ý.
Tên tiện nam này cực kỳ háo sắc, năm đó chính là suốt ngày hái hoa ngắt cỏ bên ngoài làm vợ mình tức chết, làm pháp vụ ở Lật thị không bao lâu liền bị Lam Hân mua chuộc.
Chẳng qua Lam Hân không tự mình ra trận, mà là tặng cho hắn ta một đống mỹ nữ thanh lệ tươi non mơn mởn, trong đó bao gồm cả bạn học của con gái, cũng nhờ đó mà mới tóm được nhược điểm của hắn ta.
Mà căn cứ theo sự điều tra của Thiên Hiền, sau khi Giản Nam đầu quân cho Bách hóa Phó Lam, một đống dự trù tiền cho các hạng mục lớn bị tiết lộ, khiến cho mấy công ty khác bao gồm cả Phó gia được hưởng tiên cơ, các ý tưởng sản phẩm liên tục bị chia năm xẻ bảy, chính điều này đã khiến Lật thị lâm vào khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng.
Chỉ tiếc là không có bằng chứng chứng minh ông ta tiết lộ bí mật kinh doanh.
Về phần tấm chi phiếu khống kia, sau khi Lật Hạ tỉnh táo lại đã từng hỏi qua Thiên Hiền, lập tức biết được vấn đề nằm ở đâu.
Tấm chi phiếu này đã được bà nội Nghê kéo dài thời hạn từ nửa tháng trước đó, hoàn toàn không liên quan đến cái chết của mẹ cô.
Lúc cô biết điều đó thì liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ chờ một ngày nào đó có cơ hội nhất định sẽ tới gặp bà nội để xin lỗi.
Giản Nam không biết Lật Hạ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Biện pháp của cô quả thực rất là tốt, tôi quả thực cảm thấy tài sắc song thu."
Hắn ta vô cùng đắc ý, nói đến thao thao bất tuyệt.
"Lam Hân thầm nghĩ muốn tìm người câu dẫn Lam Ngọc, chia rẽ vợ chồng bọn họ, khiến bọn họ ly hôn.
Tôi nói tôi có thể giúp bà ta, bà ta liền lập tức đồng ý.
Cũng may là khoảng thời gian này Phó Hâm Nhân bị vợ quản chặt, lại không thể thỏa mãn được bà ta.
Cô không biết người phụ nữ kia dục vọng lớn đến nhường nào đâu, lăn lộn với bà ta lâu sớm muộn gì cũng bị bà ta vắt khô."
Lật Hạ khoanh tay, mặt không chút thay đổi, không biết có nghe hay không.
"Còn Lam Ngọc lại muốn trả thù Lam Hân, nhưng bản thân mình lại hoàn toàn là một kẻ ngu.
Tôi lừa bà ta nói tôi biết rất nhiều bí mật đen tối trên thương trường của Lam Hân, bà ta liền tin thật.
Vừa trả thù lao, lại vừa bồi ngủ, hy vọng tôi có thể tống Lam Hân vào tù, không bao giờ quấy rầy chồng bà ta nữa.
Cô nói xem, sao lại có người ngu như vậy cơ chứ?"
Lật Hạ nhẹ nhàng nhíu mày: "Đừng nói mấy cái đó, bây giờ đã tiến hành đến bước nào rồi?"
Khuôn mặt tươi cười của Giản Nam lập tức thay đổi.
"Tôi làm theo lời cô nói, nói với Lam Ngọc, nếu Phó Hâm Nhân nói lựa chọn hy sinh Lam Hân thì hãy âm thầm ghi âm lời nói đó lại.
Nhưng sao cô biết Phó Hâm Nhân chắc chắn sẽ lựa chọn như vậy chứ? Sự thật đúng là đã bị cô đoán trúng rồi.
Sau đó tôi liền đem đoạn ghi âm đó đưa cho Lam Hân, nhất định bà ta sẽ chọc cho phát điên."
Lật Hạ vẫn vô cảm như trước, hỏi: "Vậy ông cho rằng, họp báo sắp tới sẽ biến thành cái dạng gì đây?" Lật Hạ day trán, rõ ràng là không vừa lòng: "Cho dù xấu xa đến đâu cũng chắc chắn sẽ không làm ầm đến chỗ phóng viên.
Lam Hân vẫn cần đến hai từ "thể diện" này."
"Cô đánh giá cao Lam Hân rồi, " Giản Nam lắc đầu, "Mục tiêu duy nhất đời này của bà ta, không phải mặt mũi, cũng không phải tiền tài cổ phiếu gì đó, chỉ có Phó Hâm Nhân mà thôi."
Lật Hạ thoáng sửng sốt, cười nhạt, "Thật đúng là không thể tưởng tượng được."
"Bà ta tuy cũng tính kế Phó Hâm Nhân, nhưng nếu Phó Hâm Nhân dám tính kế bà ta, hại bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ vứt bỏ tất cả để kéo ông ta xuống nước chung." Giản Nam nhìn đám phóng viên dưới lầu đang cuồn cuộn như lũ tiến vào Bách hóa Phó Lam, mạc danh kì diệu nói: "Cho nên, thật sự trăm ngàn lần, không nên dây vào loại phụ nữ như thế này."
Lật Hạ im lặng không nói.
Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Giản Nam lại đột nhiên ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng người phụ nữ như Lam Hân kinh nghiệm đầy mình, nhưng vẫn là mấy cô gái trẻ tuổi khiến cho người ta khẩu vị tốt hơn nhiều."
Lật Hạ vốn không hiểu được liền liếc qua nhìn, chỉ thấy Giản Nam đang vuốt cằm liếm môi, ánh mắt dâm dục.
Nhìn theo ánh mắt hắn ta liền thấy Phó Tư Lam và Phó Ức Lam đang đi vào Bách hóa Phó Lam.
Lật Hạ ghê tởm nhíu mày: "Người ta cũng không lớn hơn con gái ông là mấy đâu." Nói xong lập tức bỏ ra ngoài.
Giản Nam kinh ngạc: "Cô đi đâu vậy?"
"Xem kịch!".