Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 7: Chương 7




Lam Ngọc bị nói như vậy thì càng tỏ ra ủy khuất, nhưng vẫn nín nhịn cắn môi, rưng rưng không ra tiếng.
Lật Hạ thực bất đắc dĩ, một người đàn bà bốn năm chục tuổi rồi còn làm ra vẻ tính cách của thiếu nữ, thực khiến cho người ta nổi da gà mà.
Phó Hâm Nhân giận tím mặt, chỉ thẳng tay vào mặt Lật Hạ nói: "Mày nói chuyện với dì mày như thế sao? Đã làm sai mà còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, đúng là giống mẹ mày như đúc! Thật không còn gì để nói nữa!"
Ánh mắt Lật Hạ tối lại, bàn tay nắm chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt đến mức phát đau, nhưng đau hơn cả vẫn là trong lòng.

Trên đời này lại có người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ đến vậy sao?
Phượng hoàng nam* quả đích thực chính là từ chính xác nhất để chỉ Phó Hâm Nhân lúc này: một mặt vừa ghét bỏ vợ mình không dịu dàng không tri kỉ, mặt khác lại lại không biết xấu hổ lợi dụng hôn nhân cùng phụ nữ để làm bàn đạp đi lên.
*chỉ những người đàn ông muốn dựa hơi phụ nữ để leo lên cao.
Tư Lam, Ức Lam, giờ phút này chỉ cần nghe đến hai cái tên đó là từ tận đáy lòng Lật Hạ liền cảm thấy buồn nôn.
Tình cảm cha con thuở bé giờ đây cũng không còn lại gì nữa.
Ông ta, cũng là mục tiêu của Lật Hạ!
Nhưng tạm thời ông ta chỉ là quân cờ, không phải bước đầu tiên trong kế hoạch.
Chờ Phó Hâm Nhân phát hỏa xong, Lật Hạ cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn một hồi, đôi mắt tối đen như mực, không chút biểu cảm.
Phó Hâm Nhân thấy cô không cãi lại thì đột nhiên cũng không biết mắng tiếp kiểu gì.
Lật Hạ lúc này mới mỉm cười: "Ba, mẹ con đời này chưa từng cho ba đội nón xanh, cũng không có đối xử không tốt với mẹ chồng, cũng không có không quan tâm dạy dỗ con cái hay làm gì hư hại đến thanh danh của ba, vậy bà sai ở đâu? Thậm chí ngay cả khi ba ở bên ngoài có người khác, mẹ cũng thành toàn cho người, vậy bà làm sai cái gì?"
Lời này khiến Phó Hâm Nhân vô cùng tức giận nhưng lại không biết phản bác lại kiểu gì.
Điều ông ta hận nhất chính là Lật Y Nhân quá hoàn hảo, từ trước đến giờ đều không có sai sót, sơ suất, dù chỉ một chút.

Ngày đó ly hôn xong, ông ta thậm chí còn hối hận vì mình đã không tìm người đi câu dẫn Lật Y Nhân, bởi nếu như vậy thì sau khi li hôn xong, ông ta cũng sẽ không phải hứng chịu tất cả sự sỉ vả.
Đúng vậy, Lật Y Nhân rất có bản lĩnh, cũng rất xinh đẹp.
Thời điểm theo đuổi bà, ông ta quả thực cũng vì điểm này mà bị mê hoặc.

Nhưng Lật Y Nhân từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, chưa từng có lúc nào tỏ ra yếu đuối cả, đâu có giống Lam Ngọc.

Chỉ có ở trước mặt bà ta, ông ta mới cảm thấy mình có khí phách đàn ông.
Nhưng ông ta sai rồi.

Khí phách đàn ông phải là do chính mình làm nên, đâu phải do người phụ nữ?
Trái tim Lật Hạ càng thêm băng giá: "Hơn nữa rốt cuộc trong lòng ba mẹ là người thế nào vậy, để đến mức thậm chí bà đã qua đời rồi, ba vẫn còn muốn châm biếm bà?"
Vốn cô còn muốn nói vinh hoa cùng địa vị của ông còn không phải do mẹ mang lại sao, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Vì dù sao có một số chuyện, trước sau gì cũng sẽ lộ ra mà thôi.

Phó Hâm Nhân mặt đỏ tai hồng, im lặng nửa ngày không nói được cái gì, cuối cùng gào lên: "Chuyện trước đây không nói.

Nhưng mày xem mày tốt chưa kìa, vừa về đến nhà liền khiến cả nhà gà bay chó sủa!"
Lật Hạ vẻ mặt hoang mang: "Ba, ba nói gì vậy?"
Lúc này, Phó Ức Lam liền đi tới nắm lấy tay Phó Hâm Nhân khóc lóc nức nở.
"Ba, thôi bỏ đi.

Dù sao chị ba chắc không phải cố ý đâu.

Dù sao chị ấy cũng mất quá nhiều rồi, có lẽ trong lòng đang rất đau khổ.

Đúng vậy, chắc chắn chị ấy đang rất đau khổ, chúng ta nên quan tâm tới chị ấy nhiều hơn mới đúng." Nói xong liền nước mắt lưng tròng nhìn Lật Hạ.
"Chị ba, em cũng không hiểu tại sao từ nhỏ chị lại không thích em, nhưng dù sao chúng ta cũng là chị em, tại sao phải làm lớn chuyện như vậy chứ?"
Phó Hâm Nhân nghe xong liền càng cảm thấy Phó Ức Lam tri kỉ hiểu chuyện, không khỏi thêm ghét Lật Hạ, lửa giận càng thêm vài phần.
Lật Hạ vẫn tỏ ra không hiểu: "Rồi sao ạ?"
Phó Hâm Nhân thấy cô tỏ ra mờ mịt, biết cô tính cách thẳng thắn, xem biểu hiện không giống như đang giả vờ, liền đưa điện thoại qua, nói: "Mày xem."
Lật Hạ nhìn thoáng qua di động rồi bình tĩnh ngẩng đầu: "Ba, ba nghi ngờ con sao?"
Phó Hâm Nhân lạnh mặt: "Buổi tiệc hôm nay đều là bạn học của Tư Lam, bọn họ sao có thể làm ra chuyện này chứ?"
Trong lòng Lật Hạ bình tĩnh, nhưng không tránh khỏi vì lời nói của ông ta mà chạnh lòng, liền nở nụ cười: "Ba nghĩ vì sao con phải làm chuyện này cơ chứ?"
Phó Hâm Nhân nổi giận đùng đùng: "Còn không phải chính mày đã đăng clip này của Ức Lam lên sao?"
Lật Hạ vẫn bình tĩnh: "Con không có.

Cái này là do người khác mượn danh nghĩa của con đăng lên để hãm hại con.

Nếu ba không tin thì có thể kiểm tra lại di động của con."
Lật Hạ liền lấy di động ra, ném mạnh lên bàn, tiếng động vô cùng lớn, khiến mọi người chấn kinh.
"Mang đến cục cảnh sát cho người kiểm tra, nếu đúng thực là do con làm, con sẽ lập tức cuốn gói khỏi cái nhà này.

Còn nếu không, tất cả mọi người phải xin lỗi con."
Nhìn đứa con gái mới phút trước còn nhu mì điềm đạm, phút sau liền trở nên mạnh mẽ cứng cỏi, Phó Hâm Nhân đột nhiên chột dạ.
Nói trắng ra, ông ta chỉ là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu.


Mặc dù trên thương trường mồm miệng luôn trơn tru, mọi việc cũng đều thuận lợi, ở nhà cũng là người đứng đầu, nhưng đời này khí phách của Lật Y Nhân vẫn luôn là bóng ma trong lòng ông ta.
Trong nháy mắt, thần sắc của Lật Hạ bỗng trở nên ngoan tuyệt, không khác gì mẹ mình ngày xưa, không khỏi khiến cho Phó Hâm Nhân lạnh cả người.
Ông ta mới nói một câu mà đã khiến cho cô phản bác lại như vậy, chẳng lẽ thực sự là bị oan sao?
Sự tình đã đến mức này, Phó Ức Lam cũng không thể bỏ qua được, thế là liền nhanh mắt liếc nhìn dì nhỏ của mình một cái.
Lam Hân chính là một loại nấm độc, bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong lại vô cùng nham hiểm độc ác.

Bà ta lúc này liền thong thả mà thêm mắm dặm muối: "Ai biết cô có mấy cái di động chứ?"
Sắc mặt Phó Hâm Nhân lại thay đổi.
Lật Hạ chính là đợi những lời này, lạnh lùng cười: "Lúc đầu con vốn nghĩ là mọi người hiểu lầm con.

Giờ xem ra thì có vẻ như ở đây có người muốn cố ý vu oan cho con thì phải?"
Lam Hân nhíu mày, đôi mắt xếch đảo liên tục như một loài thú nham hiểm: "Cô lấy gì chứng minh không phải cô làm?"
"Cho dù muốn ra tòa xét xử thì việc thu thập chứng cứ cũng trách nhiệm của nhân viên kiểm sát chứ nhỉ? Thật may mắn dì nhỏ không phải nhân viên công vụ, nếu không thì thực không biết có bao nhiêu người bị dì xử oan rồi."
Lật Hạ xem thường bà ta, mở diễn đàn trên điện thoại lên, ném xuống trước mặt Phó Hâm Nhân:
"Ba, lúc đó con ở bên có nghe người ta bình luận về đoạn phim này.

Vừa vặn lúc Ức Lam nhảy, con cũng có mặt.

Con chỉ là thấy em ấy nhảy rất đẹp nên đã dùng điện thoại quay lại.

Con nghĩ đoạn phim này nhất định là đã bị chỉnh sửa nên đã đem bản gốc đăng lên.

Phía sau cũng có rất nhiều người cũng đang khiêu vũ.

Tuy không thể xóa được hết những bình luận không tốt trước đó, nhưng cũng tạm thời nén được mọi chuyện xuống."
Lật Hạ thản nhiên đón nhận đủ loại ánh mắt: có ngạc nhiên, có khiếp sợ, có thù hận, có không thể tin nổi, giễu cợt nói:
"Con vốn xem mọi người là người một nhà nên khi thấy Ức Lam bị như vậy liền muốn cố gắng giúp em ấy cứu vãn tình hình.

Nhưng mấy người thì sao? Chuyện vừa xảy ra liền đem đổ hết lên đầu con.

Ba, con cũng là con gái của ba, ba không sợ con cũng sẽ thất vọng, sẽ đau khổ sao?"

Phó Hâm Nhân không nói được câu nào, cơn giận vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự hổ thẹn.
Lời Lật Hạ nói có bằng có chứng, ông ta không thể không thừa nhận, mình chỉ nghe từ phía Ức Lam, vô cũng võ đoán.

Nhưng Ức Lam lo lắng như vậy cũng không có sai, vì ngoài Lật Hạ, ông ta cũng không nghĩ ra ai có thể làm chuyện này.
Lật Hạ thấy thần sắc ông ta có phần hòa hoãn, giật giật khóe môi, cố gắng nói tiếp: "Ba, con không còn mẹ, cũng không còn chị, trên đời này chỉ còn ba, bà nội và Kiều Kiều là người thân duy nhất của con.

Con chỉ muốn về nhà vậy mà ba cũng không đồng ý."
Phó Hâm Nhân tuy không thích Lật Hạ lắm, nhưng chuyện đã đến nước này, mặt mũi hắn cũng đã sớm mất, cũng cảm thấy áy náy, liền trầm mặt nói: "Sao ba có thể không chào đón con được chứ.

Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Hiểu lầm?" Lật Hạ cười nhạo một tiếng: "Khí thế này, tất cả mọi người đều là nhằm vào con, không bằng không chứng liền muốn đổ oan cho con, con nghĩ, hẳn là có người muốn đuổi con ra khỏi nhà đi?"
Tấn công liên tiếp thế này, thực khiến cho Phó Ức Lam trở tay không kịp.
Cô ta dám cả gan công bố đoạn phim kia để mọi người đàm tiếu bởi chính cô ta đã chuẩn bị đầy đủ để có thể tự minh oan cho mình.

Vốn muốn lợi dụng chuyện này để đuổi Lật Hạ ra khỏi nhà, thật không nghĩ tới, Lật Hạ thế nhưng lại đã đi trước một bước, tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện.
Phó Ức Lam đương nhiên biết Lật Hạ không có lòng tốt đến như vậy.

Cách giải thích duy nhất chính là Lật Hạ đã sớm biết chuyện là Phó Ức Lam muốn hãm hại mình.

Cái này đúng trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, tiền mất tật mang.
Tự mình hủy đi hình tượng của chính mình, lại không tổn thương gì đến Lật Hạ, ngược lại tự rước họa vào thân.
Cô ta vừa định nói thì ánh mắt lạnh lùng của Lật Hạ liền lướt qua: "Cô đúng là quá nham hiểm rồi, lại có thể tự hủy hoại chính mình.

Cô nghĩ như vậy là có thể đuổi tôi đi sao?"
Phó Ức Lam biết giờ phút này mình không thể làm gì Lật Hạ, nước mắt lập tức tràn ra: "Con không có.

Ba, sao con có thể tự hại chính mình chứ? Lời lẽ bọn họ bình luận trên mạng thô tục đến như vậy, sao con có thể tự mình đăng lên để người ta sỉ nhục mình như thế chứ?"
Phó Hâm Nhân trấn an cô ta vài câu rồi quay sang nhìn Lật Hạ, sắc mặt không tốt: "Hạ Hạ, chuyện này cũng quá vô lí rồi."
Lật Hạ lập tức phản bác: "Cái này lại là do con vô lí sao? Vậy lúc nãy một đám người chất vấn con, đập di động của con, luôn mồm nói người chủ mưu là con, không cảm thấy lúc đó mấy người cũng rất vô lí sao?"
Phó Hâm Nhân sắc mặt đỏ rực, tuy nói nha đầu kia mồm mép lợi hại, nhưng ông ta cũng cảm thất xấu hổ, không có bằng chứng liền cứ như vậy đổ oan, chuyện này thực không phù hợp với khí chất của người đàn ông trong gia đình.
"Hạ Hạ cũng thật là giỏi, " Lam Hân cười nhẹ, nói: "Việc này có phải do cô làm không cũng chưa có gì chắc chắn.

Nhưng mỗi lời cô nói ra lại như tát vào mặt tất cả mọi người đang ở đây vậy.

Thực quá thâm độc.

Cô đúng là con gái của Lật Y Nhân mà."
Lật Hạ lạnh mặt: "Tôi cùng ba nói chuyện, đến lượt bà chen mồm vào sao?" Cô dừng lại một lúc, rồi nói tiếp, "Có muốn lên tiếng, thì cũng chỉ có dì Lam Ngọc có tư cách mà thôi."

Lam Hân thấy cô không có biểu tình gì, rõ ràng là không xem bà ta vào mắt, lời nói lại muốn châm ngòi quan hệ chị em của bà ta, lửa giận bùng lên, vừa muốn nói chuyện, tiếng khóc thút thít ai oán của Lam Ngọc lại vang lên.
Phó Hâm Nhân thấy vậy vừa định trách cứ Lật Hạ, cô lại mở miệng trước: "Dì cứ suốt ngày khóc lóc khổ sở bi thương như vậy, thực khiến người ta hoài tưởng là dì đang khóc tang ai đó đấy.

Dì chẳng lẽ không biết, cứ cái dạng này sẽ khiến người ngoài hiểu lầm là Phó gia khi dễ dì sao?"
Lời này vừa thốt ra, Phó Hâm Nhân liền cảm thấy kì quái, Lam Ngọc cũng choáng váng.
"Ba, ba nên chăm sóc dì cho tốt vào.

Dù sao người làm ăn cũng phải để ý đến mặt mũi, thật không hiểu sao ba lại bạc đãi dì đến như vậy, khiến cho dì ấy cả ngày mày chau mặt ủ, không có lấy một chút tươi cười nào."
"Người trong thương trường, quan trọng nhất chính là hình tượng.

Gia đình chính là cái danh thiếp tốt nhất.

Nhìn dì cả ngày than thở ủ rũ như vậy người bên ngoài sẽ nghĩ ra sao? Đơn giản chỉ có hai lí do: hoặc là bị mẹ chồng ngược đãi, hoặc là chồng ở bên ngoài có...." Lật Hạ sâu xa nhìn Lam Ngọc.
"Dì, trong việc buôn bán, dì không giúp được gì cho ba con thì thôi đi, lại còn cả ngày bày ra vẻ mặt nhăn nhó cản trở ông.

Đây là chuyện một người vợ hiền nên làm sao? Đàn ông bên ngoài bận rộn đã rất mệt mỏi rồi, về nhà lại còn phải sủng người như sủng công chúa.

Điều này hợp lí sao?"
Phó Hâm Nhân nhíu mày, "mẹ chồng ngược đãi" "chồng ở bên ngoài...", một cái là mẹ ông ta, một cái là thể diện của ông ta.

Ông ta vẫn luôn cảm thấy Lam Ngọc là người cần được bảo hộ, khiến ông ta có cảm giác của một người đàn ông.

Nhưng nghe Lật Hạ nói như vậy, ông ta liền cảm thấy, có một người phụ nữ như vậy, mang ra ngoài đúng thật là mất mặt mà.
Phó Ức Lam kinh hãi, không nghĩ tới chỉ là vài lời nói, Lật Hạ thế mà lại có thể cùng một lúc châm ngòi quan hệ của tất cả mọi người.
Lam Hân lúc này không nói chen vào, mà chỉ cẩn thận đánh giá lại Lật Hạ.
Khuôn mặt trắng noãn, thần sắc đạm mạc, duy chỉ có con ngươi là đen thẫm.

Có vài phần giống với chị gái cô ta, lại bởi mái tóc ngắn nên nhìn qua có phần ngang ngạnh, khó nằm bắt.
Lam Ngọc dừng khóc, bi thương nói: "Lật Hạ, sao con có thể nói dì như vậy? Con rốt cuộc có ý gì?"
"Những lời này bà nên hỏi con gái bảo bối của bà trước thì hơn đấy." Lật Hạ nói xong, nhìn về phía Phó Hâm Nhân.
"Ba, như vừa nãy con nói đó, trên đời này con chỉ có Kiều Kiều, bà nội và ba là người thân.

Con chỉ là muốn cùng ba sống chung thật tốt, nhưng rõ ràng người nhà của ba không muốn.

Đã như vậy thì bỏ đi!"
Lật Hạ chớp chớp mặt, thanh âm nghiêm túc: "Nơi này là nhà của Lật gia, cho nên, mấy người, lập tức dọn đồ ra ngoài cho tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.