“Hai người muốn ly hôn sao? Hai người đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Có cần trở về suy nghĩ lại một lần nữa không?”
Nhìn đôi thanh niên nam nữ ngồi trước mặt này, đặc biệt là tướng mạo và khí chất của nữ nhân kia, mình công tác ở đây đã lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn nàng.
Mặc dù người con trai kém sắc hơn người con gái, nhưng bác gái đảm nhiệm làm thủ tục ly hôn ở ủy ban nhân dân thành phố này, cảm thấy hai người coi như xứng đôi. Vì sao lại muốn ly hôn rồi?
“Còn cô đã nghĩ kĩ chưa, việc phân chia tài sản hoàn thành chưa.”Người làm thủ tục thấy Thái Tuyết Lạc luôn im lặng nên hỏi cô.
“Dạ chúng cháu đã làm xong hết rồi ạ, bác có thể làm nhanh thủ tục cho cháu được không.”Thái Tuyết Lạc chưa nói thì Hàn Thiên đã tranh nói.
Trong lòng Hàn Thiên vô hạn phiền muộn, sao bác gái này hỏi lắm vậy trong phim không phải chỉ cần kí xong tờ giấy là xong sao.
Thấy Thái Tuyết Lạc không phản đối lời nói của Hàn Thiên bác gái cũng không hỏi thêm nữa đưa 2 mẫu đơn cho họ nói:
“Phỏng chứng các ngươi còn chưa có con phải không? Như vậy cũng tốt, bằng không chỉ có con của các ngươi là chịu khổ. Đưa CMTND, giấy hôn thú, hộ khẩu của các ngươi…”
Bác gái còn chưa nói hết lời, Hàn Vũ Tích đã vội vàng ngắt lời.
- A di, còn muốn giấy hôn thú sao? Hàn Vũ Tích hỏi.
- Đứa nhỏ này, đương nhiên là muốn giấy hôn thú rồi. Ngươi muốn ly hôn tất nhiên phải có giấy hôn thú mới được.
Bác gái bất mãn nhìn thoáng qua Hàn Vũ Tích.
- Nhưng ta không mang theo giấy hôn.
Thái Tuyết Lạc có chút ngượng ngùng nói.
- Vậy thì không làm được. Giấy hôn thú nhất định phải có. Đây là giấy đăng ký ly hôn, các ngươi xem trước một chút. Có cần bổ sung cái gì thì bổ sung vào đó, lần sau lại đến.
Bác gái đưa hai cái đơn cho Hàn Thiên và Thái Tuyết Lạc.
Y- Bác gái tôi có mang.
Nói xong Hàn Thiên liền lấy ra giấy hôn thú đưa cho bác gái.
Bác gái nhìn cử động này của Lâm Vân, thở dài nói ra:
- Vậy thì được rồi, hai người chỉ cần kí vào đơn là xong.
Hàn Thiên không nhìn vào các điều lệ ghi trên đơn mà kí luôn.
Nhìn Hàn Thiên không chút do dự ký tên vào đơn, trong nội tâm Thái Tuyết Lạc đột nhiên xiết chặt. Rõ ràng không có chút hào hứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn Thiên.
Hắn ký tên nhanh như vậy, không có chút do dự nào, chẳng lẽ hắn chán ghét mình vậy sao? Thái Tuyết Lạc đột nhiên cảm thấy tức giận muốn ném cái đơn vào người Hàn Thiên, sau đó khóc rống. Nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy.
Thái Tuyết Lạc lạnh lùng nhìn Hàn Thiên rồi ký tên vào mẫu đơn, sau đó không nói thêm gì liền đi ra ngoài.
Thấy vậy Hàn Thiên cũng cười khổ đi theo Thái Tuyết Lạc ra khỏi uỷ ban.
Hàn Thiên nghĩ thầm xử lý nốt một việc nữa là xong rồi.