Tại một căn biệt thự sang trọng, mẹ Bảo Trâm vừa mới ủi đồ xong treo vào tủ. Sau đó đi xuống phòng khách nói với một người đàn ông trạt 50 tuổi, đang ngồi đọc sách.
- Thưa ông chủ! Đồ tôi đã ủi xong rồi! Xin phép ông tôi đi về ạ!
Người đàn ông bỏ cuốn sách xuống nói.
- Chị chờ một lát. Tôi lấy tiền trả chị!
Bà lắc đầu nói.
- Không cần đâu ạ! Ông đã tôi từ đầu tháng rồi. Trong tháng này ông không cần trả tiền cho tôi.
Ông ta lại nói.
- Đó là tiền tôi thưởng cho chị. Chứ chị làm theo giờ đâu thể tính tháng được...
Bà lại nói.
- Thưởng cũng đâu thể thưởng nhiều như vậy được ạ! Bằng cả tháng tôi đi làm cho người ta rồi. Tôi tuy nghèo nhưng cũng không thể tham được. Thôi tôi về! Ông nghĩ ngơi đi. Mai tôi lại tới!
Nói rồi bà bỏ đi một mạch ra cửa. Bên ngoài cũng có bảo vệ mở cửa cho bà. Người đàn ông nhìn theo bóng bà khuất dạng mà đau xót, thì thầm nói.
- Lệ... 15 năm rồi. Sao em vẫn còn như vậy. Vĩnh viễn không nhận sự giúp đỡ của tôi. Mà em cũng đâu nhận ra tôi phải không? Nhưng tôi vẫn nhận ra em. Ngày lần đầu gặp em trong bệnh viện tôi đã nhận ra em rồi. Nếu em biết con Trâm không phải là con ruột của ba nó mà là của anh thì em có hận anh không? Chính anh năm xưa đã nhân lúc chồng em say rượu mà hạ thuốc mê chiếm đoạt em. Chứ chồng em vô sinh thì làm sao mà có con được. Việc này ngay cả chồng em cũng không biết. Anh là một bác sĩ, lại là anh nó, làm sao nhẫn tâm nhìn em mình đau khổ được chứ, nên anh đã làm giả kết quả. Khiến cả nhà, kể cả nó đều không thể biết.
Sau khi có được em, anh hối hận vô cùng, không còn mặt mũi nào nhìn em, nên bỏ đi sang Pháp 10 năm. Trong 10 năm đó, anh gặp tai nạn bên đó, khuông mặt bị hủy, sau khi phẩu thuật lại ngay cả anh cũng không nhận ra mình. Anh trở về nước thì được tin hai vợ chồng em đã li dị khi con Trâm vừa tròn 8 tuổi. Nó lại tin theo người đàn bà khác mà nói người đàn bà đó đã sinh cho nó đứa con trai. Chứ anh biết đó cũng không phải con nó. Nhưng thôi! Cho nó nghĩ như vậy cũng tốt. Anh còn có cơ hội bù đắp cho em. Nhưng suốt 5 năm trời anh cũng không thể tìm được mẹ con em. Hỏi chồng em thì nó cũng hoàn toàn không biết. Không phải là nó không biết mà là nó cố tình không biết, không quan tâm. Anh thật hối hận vì sao năm xưa anh lại nhường em cho nó. Chỉ vì anh quá thương em trai mình sao? Để bây giờ nó làm khổ em.
Nhưng mà trời không phụ lòng người. Anh cuối cùng cũng tìm được em. Nhưng anh cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ em thôi. Nếu em biết là anh làm chắc chắn em sẽ không nhận. Dù anh có nói anh là cha ruột con Trâm đi nữa. Lệ ơi! Em có hiểu cho anh không?
Bà tức nhiên là không hiểu rồi. Tại ông có nói cho biết đâu mà hiểu. Mẹ Bảo Trâm trở về nhà cũng không để ý tới hộp quà để trong phòng. Cho đến khi Bảo Trâm tối về nói bà mới biết. Bà cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ai mà lại giúp đỡ bà như vậy không biết? Mẹ đã không biết thì Bảo Trâm cũng bó tay luôn rồi. Ài... ai mà cao thượng thế không biết?
Dù có số tiền này, nhưng Bảo Trâm cũng muốn đến quán trà sữa của chị Ngọc Mỹ làm. Cô cảm thấy như vậy mình sẽ có niềm vui. Còn mẹ tính toán thế nào là chuyện của mẹ, chỉ cần mẹ không vất vả nữa là được.
Còn về phần mẹ Bảo Trâm, bà nghĩ nếu đã có người cố tình giúp đỡ bà thì bà sẽ sử dụng số tiền này thật tốt. Đầu tiên là trả nợ, sau đó vẫn bán nhà và hốt hụi. Đi ra vùng ngoại ô, hay tỉnh ven thành phố để mua đất. Vì ngoài đó rẻ hơn trong này. Ông bà ta thường nói tấc đất tấc vàng, gì chứ có đất luôn là tốt nhất. Sau này, Bảo Trâm lấy chồng bà về đó sống cũng thoải mái. Già cả về vườn sống thanh tĩnh hơn.
Còn về hiện tại, mặt tiền nhà bà cũng chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì để tận dụng nó. Thôi thì cứ tạm làm công việc cũ đã, dù sao cũng đã không còn vất vả như trước. Bà chỉ nhận chổ nào trả lương cao mà thoải mái thôi. Chẳng hạn như nhà của ông bác sĩ hồi chiều.
_______________________________________________________________
Đến chủ nhật, Bảo Trâm vẫn như hồi lúc ở nhà cũ mà dọn dẹp xong mới làm bài. Bàn học cô vẫn để phía dưới, tiện thể vừa trông nhà luôn. Vì nhà làm cửa một bên nên rất tiện, để bàn học ngay cửa sổ trông ra đường.
Trí Bảo vừa đến đã thấy Bảo Trâm ngồi bên cửa sổ chăm chú làm bài, trông mới dễ thương làm sao. Hắn không nhấn chuông mà đứng lặng một lúc ngắm cô. Khi Bảo Trâm nhìn lên mới thấy hắn liền ra mở cửa. Cô nhớ ra là đã hứa với hắn hôm nay đi chơi cùng hắn. Nếu lỡ quên không biết hắn lại dở trò gì nữa đây?
Cho hắn ngồi chờ một lát, cô soạn sách vở xem xem lại bài rồi bỏ vào cặp. Sau đó, lên lầu lấy đồ đi tắm. Hắn ngồi chờ cũng buồn, bèn đi lại góc học tập của cô, kéo đại một học tủ nào đó ra xem. Chợt kéo ngay học cô để quyển nhật ký ra. Hắn lén cầm lên mở đại một trang ra đọc. Thì bất ngờ mở ngay cái ngày cô gặp hắn.
"28/8/2007, Hôm nay đi học mình đã gặp một bạn mới vào lớp tên Dương Trí Bảo. Bạn ấy lớn hơn mình một tuổi, rất đẹp trai, hào hoa, phong nhã mình rất thích bạn ấy...."
Trí Bảo vui như mở hội, vì ngày đầu Bảo Trâm đã thích hắn. Hắn cũng không đọc hết mà lại dở đến giữa cuốn, nhưng lại là giấy trắng. Hắn bèn lật ngược lại đến khi có chữ viết là ngày 20/10/ 2007. Nhưng mà nét chữ tuy cũng giống nhưng có phần cứng cáp hơn. Trên đó chỉ có ghi mấy chữ.
"20/10/2007, Hôm nay là ngày đầu tiên mình trọng sinh, ông trời đã cho mình cơ hội làm lại cuộc đời mới. Mình nhất định sẽ quý trọng cơ hội này. Mình nhất định sẽ không để giống kiếp trước bị người ta chà đạp, sĩ nhục, phản bội nữa. Mình sẽ là một Bảo Trâm hoàn toàn mới. Vĩnh biệt nhật ký Bảo Trâm tuổi mộng mơ."
Hắn lại lật lại ngày trước thì thấy.
"19/10/2007, Hôm nay mình bị sốt rồi, không đi học được, nhớ Trí Bảo quá đi...."
Cũng là nét chữ như trang đầu, còn vẽ yếu ớt ngay thơ. Hắn so hai nét chữ với nhau, đọc kỹ những lời ở trang cuối. Ầm ầm ầm... trong đầu hắn như có tiếng sấm nổ thật lớn. Hắn lập lại những từ trong đó.
- Trọng sinh, cơ hội, kiếp trước...
Hắn mở mắt thật to như đã thông suốt điều gì. Tâm tình hắn vô cùng phức tạp. Chợt nghe tiếng bước chân của Bảo Trâm đang đi xuống. Hắn bèn đóng quyển nhật ký lại, nhanh chóng để lại chổ cũ đóng học bàn lại, xem như chưa có việc gì xảy ra, ngồi nhìn ra bên ngoài.
Bảo Trâm đi xuống cũng không nghi ngờ gì, bèn lại hỏi hắn hôm nay sẽ đi đâu. Hôm nay, cô mặc một bộ đầm màu xanh bích. Trên đầu cũng không cài bất cứ cái gì, nhưng hắn trong cô như vậy lại cảm thấy rất xinh đẹp. Ban đầu, hắn định sẽ dẫn cô đi chơi khu vui chơi mới mở, rồi sau đó đi ăn, rồi đi karaoke. Nhưng khi đọc được nhật ký của cô, hắn đã có quyết định khác, hắn nói.
- Đi rồi em sẽ biết!
Thấy Bảo Trâm hơi do dự hắn bèn nói.
- Sợ anh đem em đi bán à? Anh có bán cũng không ai dám mua!
Cô đá vào chân hắn rồi hậm hực đi ra. Lấy chìa khóa khóa kỹ các cửa lại sau đó lên xe đi với hắn. Hắn cho xe chạy đến một vùng ngoại ô hẻo lánh, đến căn biệt thự nhà vườn lần trước hắn dẫn cô đến. Cô thắc mắc hỏi.
- Sao anh lại đưa tôi tới đây?
Hắn cười cười, nắm tay cô dắt ra sau vườn. Sau vườn trồng rất nhiều loại cây ăn quả, có cây có quả có cây không. Bảo Trâm vô cùng thích thú. Với tay định hái một quả ổi, thì hắn đã nắm tay cô lại nói.
- Trái này còn non.
Sau đó, hắn đưa tay lên cao hơn hái cho cô một trái vừa chín tới. Trong bóng lóang mới ngon làm sao. Bảo Trâm không chần chừ, cắn một ngụm chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn lại vừa mới hái xuống thật ngon. Cô vui vẽ ăn sạch trái ổi, mặc kệ hắn đang tươi cười nhìn cô.
Cô ăn xong, hắn lại dẫn cô đến một ao sen. Ngồi xuống một ghế đá được đặt cạnh bờ ao, phía trên có tàn cây xanh che mát. Cô ngắm nhìn những đóa hoa sen đung đưa theo gió mà lòng cảm thấy thanh thản vô cùng. Hắn bèn hỏi cô.
- Trâm à! Em có tin có kiếp trước không?
Cô không do dự nói.
- Có!
Hắn lại hỏi.
- Vậy em có đoán được kiếp trước, anh và em là như thế nào không?
Cô thở dài, lặng lẽ nhìn những đóa hoa sen thì thầm.
- Kiếp trước sao?
Hắn thì thầm bên tai cô.
- Như thế nào?
Cô nhìn hắn, đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng nói.
- Nếu tôi nói kiếp trước tôi vô cùng thích anh, yêu anh nhưng anh lại vô tình, sĩ nhục, chà đạp, vức bỏ tôi. Thì anh có tin không?
Tim hắn như thắt lại, ôm cô vào lòng dịu dàng nói.
- Vậy kiếp này anh có thể bù đấp những sai lầm của kiếp trước không? Kiếp này anh vô cùng yêu em, anh sẽ đem đến cho em hạnh phúc suốt đời.
Cô lẳng lặng để hắn ôm, nghe từng nhịp đập trái tim của hắn, cô có thể cảm nhận hắn là không đùa. Nhưng mà...làm sao cô dám tin nữa đây? Biết đâu đây lại là chiêu trò mới của hắn. Cô đáp.
- Tôi không biết!
Hắn lại ôm cô chặt hơn nữa, như muốn dùng sức nóng cơ thể hòa tan nỗi sợ hãi trong lòng cô. Phải chăng do kiếp trước hắn đã gây tổn thương cho cô, nên kiếp này cô mới ghét hắn, hận hắn, tránh xa hắn, không tin tưởng hắn. Dù hắn không biết mình đã làm gì nhưng hắn vô cùng xin lỗi cô, hắn sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô. Để cho cô mãi mãi được sống trong vui vẽ, hạnh phúc. Hắn xin thề!