Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 28: C28: Chạm Qua




  Bảo Trâm trừng to mắt, "Anh ta nói vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn...". Cô hoảng sợ hét lên.

  - Không! Nếu anh dám động vào tôi. Tôi sẽ kiện anh...

  Chương Dương lại dùng nụ cười ấm áp và lời nói dịu dàng nói.

  - Bảo Trâm nỡ kiện anh sao?

  Tim Bảo Trâm đập thình thịch. "Nụ cười này, giọng nói này... nhưng vì sao nghe giống như là ác ma từ địa ngục vậy? Anh là ai? Anh không phải anh Dương. Mau trả anh Dương như thiên thần lại cho tôi...hu hu..."

  - Anh là ác ma...

  Chương Dương cười nói.

  - Đúng vậy! Anh chính là ác ma! Em không biết sao? Đây mới chính là con người thật của anh. Em có biết anh vô cùng mệt mỏi khi lúc nào cũng phải tươi cười với người khác không? Thậm chí đó là người anh câm ghét nhất. Người ta muốn lấy đi những thứ yêu thích nhất của anh mà anh cũng vẫn phải vui vẽ đem nhường cho họ. Em có biết cảm giác đó khó chịu đến ngần nào không? Nhưng anh cũng phải cố gắng mà tươi cười. Vì sao? Vì anh muốn người ta sẽ cảm thấy anh vô hại, chỉ là một kẻ khờ khạo, hiền lành, dễ bắt nạt. Nhưng khi họ chạm tới anh chính là lúc họ mất hết tất cả.

  Rồi anh ta lại nhìn cô nói.

  - Bảo Trâm! Anh luôn luôn cố gắng ngụy trang bằng lớp vỏ bọc thiên thần ở bên ngoài, để che dấu đi con ác ma tồn tại trong anh. Nhưng em...em năm lần bảy lượt xé bỏ đi lớp ngụy trang đó. Em nói xem một khi con ác ma đã lộ nguyên hình thì nó sẽ làm gì?

  Bảo Trâm cả người bắt đầu lạnh toát vì sợ hãi. Cô nghĩ, "Phải rồi! Hai mươi mấy tuổi đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Anh ta làm sao có thể thiện lương được cơ chứ? Là do mình quá ngu thôi! Thật đáng sợ! Mình muốn chạy khỏi nơi đây. Thoát khỏi anh ta!"

  Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của cô thôi a! Cả người cô bây giờ đã bị anh ta khóa chặt ôm trong lòng, nhúc nhích còn không được chứ đừng nói là chạy. Chợt anh ta kéo quần cô xuống, cô hốt hoảng la lên.

  - Đừng...tôi vang anh đừng...hu hu...

  Cô bắt đầu khóc lớn, nhưng anh ta vẫn không dừng lại. Môi anh ta đã hôn lên môi cô, chặn đi những lời cô muốn nói. Một tay khóa chặt hai tay cô, một tay thì đưa vào trong u huyệt nhỏ bé. Tuy cô không còn là xử nử, nhưng ngón tay hắn đưa vào dù chỉ là ngón út, vẫn khít chặt đến khó khăn.


  Anh ta bỏ môi cô ra nói thầm vào tai cô.

  - Trí Bảo đã chạm qua em bao nhiêu lần rồi?

  Cô nín khóc, cắn chặt môi không nói. Dù có khóc anh ta cũng không tha cho cô, hà cớ gì phải hao tổn nước mắt. Chương Dương cũng không ép cô. Anh ta tươi cười nói.

  - Em không thích nó mà vẫn để nó chạm vào vậy anh cũng muốn chạm vào, em cho anh luôn nhé!

  Cô hoảng sợ lắc đầu lia lịa.

  - Không... anh đừng làm như vậy! Nếu anh dám chạm vào tôi. Tôi sẽ... sẽ tự sát cho anh xem...

  Bây giờ đến lượt anh ta hoảng sợ, trong cô quật cường như vậy chắc chắn là cô sẽ làm. Anh ta vội thu liễm lại dịu dàng nói.

  - Được rồi! Được rồi! Anh sẽ không chạm vào em đâu! Em đừng nghĩ quẩn. Anh không để em chết. Anh còn muốn cả đời sống với em mà. Nhưng mà Bảo Trâm à! cơ thể em hấp dẫn như vậy em nói anh phải làm sao đây? Anh cũng là một người đàn ông bình thường mà. Anh không thể kiềm chế nổi. Em giúp anh được không?

  " Giúp...giúp bằng cách nào đây chứ?" Vài giây sau thì cô đã biết là giúp anh ta bằng cách nào rồi. Trong lòng mắn hàng ngàn lần anh ta là ác ma. Nguyền rủa anh ta đủ thứ chuyện. Nhưng mà hiện tại cô đang phải giúp anh ta giải quyết vấn đề bằng miệng của mình đây. Cô bị anh ta đè đầu xuống đưa vật đó vào miệng cô. Còn nói.

  - Bé con! Ngoan! Giúp anh nhé! Lát nữa anh cũng sẽ giúp em.

  Bảo Trâm thật sự muốn nôn, muốn nôn quá đi. Cũng muốn cắn cho anh ta đứt luôn. Nhưng mà ngặt nỗi của anh ta vừa to vừa dài lại cứ ra vào liên tục, khiến cô không tài nào cắn được. "Hu hu... có ai cứu tôi không?"

  Khi anh ta sắp đạt đến đỉnh điểm thì lập tức kéo đầu cô ra nhanh chóng dùng một chiếc khăn khác, bao lấy nó và bắn tất cả vào khăn. Anh ta cũng không muốn cho vào trong miệng cô, bởi vì làm như vậy cô sẽ cảm thấy bị sĩ nhục. Sẽ hận anh ta và sẽ tự đóng kín tim mình hơn nữa. Anh ta cũng đừng mơ bước vào.

  Anh ta nhìn qua cô, thì đúng là cô đang cắn chặt môi ánh mắt câm hận. Anh ta cũng biết sẽ như vậy, nhưng anh ta không thể nào kiềm chế được. Mùi hương trên cơ thể cô, cả u huyệt bé nhỏ của cô thật sự quá hấp dẫn. Anh ta không cưỡng lại được, không đè cô ra cưỡng bức đã là giới hạn lớn nhất rồi.

  Anh ta lại ôm cô vào lòng hôn lên môi, rồi lên khắp người. Sau cùng là đến nơi đó. Bảo Trâm cố vãy ra nhưng đã bị anh ta đè lại nói.


  - Em đã giúp anh rồi. Bây giờ tới lượt anh giúp em. Ngoan! Nghe lời! Anh thương!

  "Tôi không cần anh thương đồ ác ma! Kiếp trước là tôi đui mù nên mới thích anh. Anh là đồ khốn kiếp!" Nhưng mà ý nghĩ mắn chửi của Bảo Trâm đã bị cơn kích thích đánh ụp tới làm đầu óc trống rỗng.

  Anh ta đưa cô về đến cửa nhà, cô vội vàng xuống xe nhưng lại bị anh ta nắm tay lại nói nhỏ vào tai.

  - Em thấy kỹ thuật của anh có thua kém Trí Bảo không? Nếu kém anh sẽ học hỏi thêm.

  "Trời ơi! Câu nói này... aaaaaa... hai người họ không hổ là anh em thân thuộc. Ác ma, ác quỷ, biến thái, lưu manh..." cô chỉ có thể mắn thầm trong lòng. Chứ bên ngoài thì mặt đã đỏ như trái cà chua. Đẩy anh ta ra bỏ chạy vào nhà một nước. Vào nhà cố gắng lấy bình tĩnh chào mẹ một tiếng rồi nhanh chân bay thẳng vào nhà tắm. Súc miệng, súc miệng, tẩy tẩy, rửa rửa thật sạch. Trong lòng mắn 18 đời tổ tiên nhà Chương Dương và Trí Bảo. Hai anh em đều khốn nạn như nhau.

  Trí Bảo đang ngồi ở nhà nói chuyện với ba, đột nhiên cảm thấy lổ tai ngứa kinh khủng. Thậm chí lấy bông ráy tai ngoái mà cũng không hết ngứa. "Chắc ai đang chửi thầm mình đây? Dạo này mình chọc ghẹo ai đâu nhỉ?" Tội nghiệp, hắn nằm không cũng bị trúng đạn.

  Ngày hôm sau đi học, thì nhìn thấy mặt hắn là cô lại hầm hầm nổi giận. Hắn nói gì cũng không thèm nghe, còn ra tay đánh hắn nữa. Hắn hỏi nguyên nhân cũng không thèm nói. Hắn chẳng hiểu ra sao, vội gọi điện cho Chương Dương hỏi sự việc hôm qua. Nghe xong, Chương Dương cười lớn đáp.

  - Ha ha...cô bé đang giận cá chém thớt ấy mà. Ngày hôm qua anh chăm sóc không chu toàn nên cô bé giận anh rồi lây sang em đấy thôi. Chúng ta là anh em mà.

  Trí Bảo ngây thơ hỏi.

  - Anh làm gì mà cô ấy giận thế ạ?

  Chương Dương đáp.

  - Trên đường đưa cô ấy về nhà thì xe đột nhiên tắt máy. Hiện tượng này lâu lâu cũng bị hoài nhưng anh chưa có thời gian đi sửa. Nhưng dừng một lát là nó sẽ tự động nổ máy lại thôi. Anh cũng nghĩ là nó sẽ nhanh chóng nổ lại, nên bắt cô bé phải ngồi trong xe chịu nóng không cho ra ngoài vì chổ đó hơi vắng. Ngồi cả tiếng nó mới nổ lại nên cô bé giận anh đó.

  Trí Bảo nói.

  - Vậy có cần em giải thích giúp anh không?


  Chương Dương đáp.

  - Không cần đâu. Để hôm nào anh tự đến nhà xin lỗi. Con bé đang giận, em mà nói vào sẽ bị giận lây luôn đó. Anh không muốn vì anh mà hai đứa cãi nhau đâu.

  - Vâng ạ! Em biết làm sao rồi. Thôi em tắt máy đây! Chào anh nhé!

  - Anh cũng chào em!

   Chương Dương tắt máy để trên bàn, gát chéo dò, dựa vào ghế, hay tay khoanh trước ngực. Cho xoay ghế ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mỉm cười, không phải nụ cười ấm áp như thường ngày mà là nụ cười đầy xảo trá gian manh. Thì thầm.

  - Bảo Trâm! Em không thoát được tôi đâu!

  Rồi móc ra chiếc khăn hôm qua lau mồ hôi cho cô, lên ngửi.

  - Vẫn còn mùi! Em đúng là yêu tinh hại người! Không đẹp nhưng lại độc nhất vô nhị!

  Rồi thở dài lắc đầu. Không biết là đang suy nghĩ cái gì.

  Mấy hôm nay, Trí Bảo có ba hắn về thăm nên tan học cũng chỉ đưa cô về nhà rồi trở về, không ở lỳ nhà cô ăn chực như lúc trước nữa. Bảo Trâm vô cùng thoải mái, vừa tắm rửa ăn cơm chiều xong liền rủ mẹ ra công viên tập thể dục. Mẹ cô thì thích xem tivi hơn nên không đi, bảo cô đi một mình đi.

  Bảo Trâm ra công viên, cũng chạy mấy vòng rồi sau đó luyện quyền. Luyện xong thì trời đã tối hẳn, cô lại băng đá ngồi nghỉ mệt. Uống chút nước, lấy khăn ra lau mồ hôi, nhìn những đứa trẻ nô đùa cùng cha mẹ cảm thấy thật hạnh phúc. Cô nghĩ đến đứa con mới tượng hình của cô mà lòng buồn rười rượi. Đứa con cô vô cùng mong chờ, nhưng cuối cùng...Ài... cô lắc đầu thở dài.

  Chợt một giọng nói quen thuộc vang bên tai cô.

  - Sao lại thở dài sầu não thế hả mèo con?

  Cô nhìn lên thì thấy lại là cái tên khốn kiếp Ngọc Hải, hắn mặc một đồ thun thể thao để lộ cơ thịt săn chắc, vững vàng. Miệng cười như gió mùa xuân, khiến bao cô gái phải say mê. Nhưng Bảo Trâm nhìn thấy hắn thì đã tức giận, đứng dậy bỏ đi. Ngọc Hải vội vàng níu cánh tay cô lại hỏi.

  - Bảo Trâm! Em ghét anh đến thế sao?

  Bảo Trâm giật cánh tay mình ra khỏi hắn, lạnh lùng nói.


  - Đúng vậy! Tôi rất ghét anh, rất câm thù anh. Anh hãy tránh xa tôi ra, đừng bao giờ đến gần tôi nữa.

  Cô quay mặt bỏ đi, nhưng hắn lại chặn trước mặt cô. Cô tránh hắn cũng chặn lại. Cô tức giận quát.

  - Anh muốn cái gì đây?

  Hắn cười khẩy đáp.

  - Anh muốn gì không lẽ em không biết? Mấy ngày trước em ở trong xe của Chương Dương làm gì thì bây giờ anh chỉ muốn em làm như thế ấy thôi.

  Cô nhíu mày, lạnh lùng nói.

  - Anh theo dõi anh ta?

  Hắn lắc đầu, còn dùng ngón trỏ quơ quơ.

  - Không không...anh không theo dõi bạn mình. Anh chỉ tình cờ đi ngang qua đó thôi. Thấy xe của cậu ta đậu ở đó, anh tưởng có việc định lại hỏi thăm. Ai ngờ...

  Hắn tiến sát lại gần cô nói nhỏ vào tai.

  - Anh thấy em đang hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của cậu ta a!

  Rồi hít sâu một hơi, ngửi hương thơm đang tỏa ra trên người cô. Lắc đầu nói.

  - Thật thơm a! Ban đầu tưởng là em dùng hoa cúc rửa mặt nhưng mà ngẫm lại thấy không đúng. Bảo Trâm em đúng là thật đặc biệt!

  Cô vội lùi lại đề phòng nhìn hắn.

  - Anh muốn làm gì?

 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.