"Ngao ô?" Cha, người làm sao vậy? Cục Bột Trắng được hắn ôm trong ngực cảm nhận được Đường Ân Lãng thân mình run lên, nghi hoặc hỏi.
"Không có việc gì." Đường Ân Lãng cứng đờ nói.
Lâm Hạ nói xong liền quay lại chỗ ban đầu, nhưng kia cỗ hơi thở ấm áp lại giống như dừng lại ở trên lỗ tai hắn.
"Đi thôi, chúng ta đi mua trứng gà." Lâm Hạ thu hồi nụ cười đắc ý xấu xa, giây sau biến trở về biểu tình bình thường.
Đường Ân Lãng phản ứng anh cũng cảm nhận được, chỉ có thể nói người nam nhân này thật không không chịu nổi đùa giỡn.
"Ngao ô?" Ba ba, chúng ta vẫn đến chỗ bà Vi là đi mua trứng gà sao? Cục Bột Trắng chớp đôi mắt to hỏi.
"Đúng vậy, đến chỗ bà Vi." Lâm Hạ cười gật đầu nói.
Bọn họ đến đây mua trứng gà, cơ hồ đều mua của một bà, bà bán chính là trứng gà ta nuôi ngô thóc.
"Ngao ô!" Trứng gà của bà Vi bán ăn rất ngon!
Trứng gà mua chỗ bà Vi đem luộc thành trứng lòng đào, sẽ có mùi hương trứng nồng đậm, ăn vào miệng rất ngon, đặc biệt ăn ngon.
"Có bao nhiêu ăn ngon?" Đường Ân Lãng hơi hơi cúi đầu, bàn tay dày rộng vuốt ve lưng Cục Bột Trắng.
Hắn hỏi ra nhưng trong lòng có chút mê mang, trứng gà hắn có ăn qua loại đắt cũng như loại rẻ rồi, nhưng hình như đều là một hương vị mà.
"......!Ngao ô?" Chính là......!Ăn rất ngon? Cục Bột Trắng không biết hình dung như thế nào, chỉ có thể khô khan trả lời.
Nhưng nhóc cảm thấy trả lời như vậy không đủ để thuyết minh trứng gà nhà ăn ngon thế nào, liền ngao ngao kêu Lâm Hạ hỗ trợ trả lời.
Cục Bột Trắng bò từ trên người Đường Ân Lãng đến bên người Lâm Hạ, một đôi mắt to ngập nước tràn đầy chờ mong.
Nhóc chờ mong mà nhìn Lâm Hạ, hy vọng Lâm Hạ có thể miêu tả ra được.
"Ăn rất ngon, bảo bảo sẽ ăn đến nỗi dừng không được.
Đợi sau khi trở về em làm, anh ăn một lần sẽ biết." Dưới ánh mắt chờ mong của Cục Bột Trắng, Lâm Hạ không tự giác thẳng lưng lên, trong mắt phiếm ra ý cười.
"Ngao ô!" Đúng ạ, An An ăn thật nhiều quả trứng gà! Cục Bột Trắng một lần nữa bò lại vào trong lòng Đường Ân Lãng, vui sướng mà phe phẩy cái đuôi.
"Vậy nhất định ăn rất ngon." Cục Bột Trắng ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, nhìn đến mức tâm Đường Ân Lãng đều mềm.
Hắn cười cười, dùng ngữ khí khẳng định nói.
......
Xuyên qua đám người đang họp chợ, lại chui vào chui ra nơi bán thịt cùng cá, Lâm Hạ mang theo Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng đi tới một góc trong chợ.
"Chính là nơi này." Lâm Hạ nói, anh đã thấy được chỗ bà Vi bán trứng gà.
Bà Vi bán trứng gà năm nay đã 70 tuổi, thân thể bà so ra kém người trẻ tuổi, cũng không ở chỗ đông đúc bày hàng, mà là tìm cái góc thanh tịnh, còn có thể thường thường ngủ gật chút.
"Bà Vi!" Lâm Hạ tới nơi này mua vài lần rồi, bà cũng coi như quen biết anh.
"Ngao ô!" / "Chào bà." Cục Bột Trắng cùng Đường Ân Lãng hướng bà Vi chào hỏi.
"Ai da, này không phải Tiểu Lâm sao?" bà Vi nhớ rõ Lâm Hạ, bởi vì Lâm Hạ lớn lên đẹp trai, còn ôm theo một con mèo lớn.
"Là cháu." Lâm Hạ cười nói.
Bà Vi thoạt nhìn tinh thần không tồi, đầy đầu tóc bạc cũng dấu không được tinh thần phấn chấn của bà.
Nhìn thấy bọn họ, nếp nhăn trên mặt bà vì cười liền giống như một đóa hoa sơn trà.
"Tới mua trứng gà đúng không?" Bà Vi run run chân sau đỡ đùi đứng dậy, vạch ra vải phủ rổ trứng gà.
"Chỗ trứng gà này vừa mới đẻ hôm qua, rất tươi mới đó!"
"Vâng." Lâm Hạ cười gật đầu phụ họa, thuận tiện chọn trứng gà.
"Ồ, đây là bạn cháu à, lớn lên thật là đẹp trai nha!" Bán trứng gà còn có thể nhìn thấy hai đại soái ca đẹp mắt, bà Vi cười đến lộ hai hàm răng phủ bạc.
Ở nơi này người già không thịnh hành đeo răng giả, hàm răng hỏng rồi liền làm răng bạc, một khi mở miệng ánh bạc lấp lánh, chói cả mắt người nhìn.
"Đúng vậy ạ." Lâm Hạ nhận cái túi đen bà Vi đưa tới, lưu loát nhặt trứng gà bỏ vào trong túi.
Trứng gà đều rất tốt, không có gì phải chọn.
Vì thế Lâm Hạ tốc độ rất nhanh, một lát liền chọn xong một túi.
"Lớn lên thật là đẹp nha, vừa nhìn liền biết không phải người thường." Bà Vi đánh giá Đường Ân Lãng một phen, vừa lòng gật gật đầu.
Đường Ân Lãng đường nét trên khuôn mặt khá cứng rắn, khí tràng rất mạnh.
Tuy rằng hắn ôm một con mèo, nhưng giấu không được khí chất của hắn.
Bà Vi gặp qua muôn hình muôn vẻ của người, nhưng giống Đường Ân Lãng như vậy rất ít thấy.
"Bà ánh mắt thật tốt." Lâm Hạ vô cùng đơn giản một câu đem lão thái thái chọc cười, nói thẳng bà có tuệ nhãn.
Những ai muốn có con rể đem lại đây để bà hỗ trợ xem giúp.
Bà nhìn xong nói không thích hợp, kết quả con gái nhà ai không nghe nhất quyết phải gả, kết quả không bao lâu liền chia tay......!
Lâm Hạ một bên kiên nhẫn lắng nghe, một bên chọn trứng gà.
Chờ bà Vi nói xong, anh mới nói một câu.
"Vậy bà xem hắn đáng tin cậy không?" Lâm Hạ chỉ chỉ Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng lập tức đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi bà Vi kiểm nghiệm.
Bà Vi nghe được Lâm Hạ nói, đầu tiên là sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lâm Hạ sẽ nói trắng ra bảo bà xem giúp bạn của cậu.
Bất quá bà trải việc đời nhiều, cảm thấy Lâm Hạ hẳn là nói giỡn, liền lại một lần đánh giá Đường Ân Lãng.
"Tuyệt đối đáng tin cậy, cậu xem trung đình hắn đầy đủ, là một người may mắn; lông mày hắn dài đến khóe mắt, liền không phải người keo kiệt; bờ môi của hắn không phải đặc biệt mỏng, chứng minh hắn không phải người bạc tình......" Bà Vi đứng đứng đắn đắn mà phân tích tướng mạo Đường Ân Lãng.
Lâm Hạ nghe được ngẩn ra, rất là kinh ngạc.
Anh cho rằng bà Vi chỉ là nói vậy mà thôi, không nghĩ tới bà Vi còn biết xem tướng mạo.
"Tóm lại nha, ai gả cho hắn liền hạnh phúc!" Bà Vi cuối cùng làm tổng kết, chính là một câu, gả cho Đường Ân Lãng là được rồi!
Đường Ân Lãng thành công thông qua kiểm nghiệm của bà Vi, trong lòng sinh ra một tia tự hào nho nhỏ, hắn nhịn không được may mắn chính mình có bề ngoài tốt.
"Phải không ạ?" Lâm Hạ cười nói, bất quá anh thực tán đồng điều bà Vi nói.
Đường Ân Lãng đáng tin cậy, anh có thể cảm nhận được.
Vừa mới rồi anh chỉ là thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.
"Đại miêu đã học được tiếng mèo kêu chưa? Này như thế nào cùng mèo khác chơi đùa đây......" bà Vi nhìn đến Cục Bột Trắng một đoàn tuyết trắng, mày thiếu chút nữa dính chặt lại bên nhau.
Bà thực thích Cục Bột Trắng đáng yêu hiểu chuyện, còn lo lắng Cục Bột Trắng làm một con "Mèo" không biết kêu tiếng mèo sẽ bị những con mèo khác bài xích.
"Không biết kêu tiếng mèo cũng có mèo khác cùng nó chơi, bà không cần lo lắng." Lâm Hạ vô pháp cùng bà Vi giải thích Cục Bột Trắng không phải mèo, đành phải tìm lấy cái cớ nói.
"Vậy là tốt rồi." Nghe Lâm Hạ nói như vậy, bà Vi cũng yên tâm, mày nhăn lại cũng đi theo giãn ra.
"Cháu chọn xong rồi." Lâm Hạ đem số trứng gà đã chọn xong đưa cho bà Vi, lại xin bà một cái túi, bắt đầu chọn một túi trứng khác.
Lâm Hạ muốn mua tới mười cân, trừ bỏ để chính mình ăn, anh phải cho nhà Trần Minh Kiệt, nhà Hà Trần cùng nhà Tùy đại tỷ một ít.
Ngày thường bọn họ cũng chiếu cố rất nhiều cho Lâm Hạ, anh cũng sẽ đưa vài thứ hồi báo bọn họ.
Một cái túi đựng không hết, phải cần hai cái túi mới chứa được.
Một lần mua tới mười cân, ở nơi thôn quê này rất ít có người một lần mua nhiều như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hạ mua vậy, bà Vi còn giật mình hỏi lại.
Lâm Hạ tới nhiều lần hơn, bà Vi lại nhìn thấy anh mua nhiều như vậy, lông mày không thèm nhíu nữa, nghiễm nhiên đã thành thói quen.
"Bà ơi, bà nuôi vịt à?" Lâm Hạ mua xong trứng gà, chờ bà Vi cân liền nhìn thấy bên cạnh có một tấm bảng nhỏ trên đó viết một chữ "Vịt", anh đoán trong rổ đựng chính là trứng vịt.
"Ừ, đây là trứng vịt nhà Tạ lão muội.
Bà ấy có việc về nhà một chuyến, để bà giúp bà ấy bán một chút." Bà Vi vừa cân vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên, ánh mắt chăm chú vào cân.
"Bà nuôi một đàn gà, đủ bận việc rồi.
Nuôi vịt còn phải có hồ nước, bà chỉ là một lão thái bà lo liệu không hết nhiều việc vậy!"
Bà tuổi lớn, thị lực không tốt, không để sát vào thấy không rõ lắm.
"Cháu xem trứng vịt chút." Lâm Hạ muốn làm hột vịt muối, cái loại trứng vịt muối với lòng đỏ trứng ngâm dầu.
"Nhìn xem đi, không phải bà nói quá đâu, trứng vịt này không tồi, bằng không bà cũng không giúp bà ấy bán đâu!" bà Vi hừ nhẹ một tiếng, khó được ngạo kiều một hồi.
Bà không thể cho phép bên cạnh hàng trứng bà bán có bán trứng không tốt.
"Vậy ạ, cháu đây thật là gặp may rồi." Lâm Hạ cười nói.
Anh rất ít mua trứng vịt, liền dựa theo phương pháp chọn trứng gà tới chọn lựa.
Mua xong rồi trả tiền, bà Vi còn cho bọn anh nhiều thêm mấy quả.
Lâm Hạ cảm ơn bà, xách theo ba túi trứng rời đi.
Đường Ân Lãng chủ động đề nghị để mình xách trứng, Cục Bột Trắng tự động chuyển qua người Lâm Hạ, Cục Bột Trắng rốt cuộc về tới trong lòng Lâm Hạ rồi.
"Chúng ta trước đem đồ vật để trong xe, lại đi mua những thứ khác." Cầm theo đồ vật nặng di dạo không ổn, Lâm Hạ tính toán trước đem đồ vật để trong xe rồi đi tiếp.
Một nhà ba người trở lại nơi dừng xe, đem đồ vật thả vào trong xe, mới đi mua những đồ muốn mua khác.
Kế tiếp, bọn họ muốn đi mua gà vườn.
Khu bán gia cầm sống ở bên kia, cách chỗ đỗ xe không tính xa.
"Nhà này bán không tồi." Lâm Hạ thấy được ông chủ chỗ bán gà thả vườn quen thuộc, anh cũng nhiều lần tới nơi này mua gà rồi.
"Ai nha, cậu chính là người từ trong thành phố kia đi?" Bán gà chính là một vị đại thúc, hắn bán gà số lượng không nhiều lắm.
Nhà hắn nuôi gà, đều là cho ăn gạo thóc rau dưa, nhà mình ăn không hết mới có thể đem tới bán.
"Vâng......" Lâm Hạ gật gật đầu, cùng đại thúc hàn huyên.
Hàn huyên xong, Lâm Hạ liền bắt đầu mua gà.
Lồng sắt chỉ còn có mấy con gà mái, dư lại đều là gà trống.
Nhìn nhìn gà mái, không có vấn đề gì.
Lâm Hạ liền mua tất cả, và mua thêm hai con gà trống.
Đại thúc bán gà đem gà bắt ra cho vào mấy cái bao đựng thức ăn gia súc, trên túi đục mấy cái lỗ, gà có thể đem đầu dò ra khổi lỗ để hô hấp, không đến mức chết ngạt.
Đường Ân Lãng mỗi tay cầm một túi, Lâm Hạ cũng cầm một túi.
Bọn họ lại một lần nữa trở lại chỗ đỗ xe, đem gà bỏ vào trong xe, cũng mở cửa sổ xe.
Kế tiếp, mấy người Lâm Hạ đi mua rau dưa cùng thịt, bí đao, củ cải, rau xanh......!Thịt gà, thịt heo, cá......!Đường Ân Lãng cho rằng Lâm Hạ mua xong rồi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hạ đi hướng một cái quầy hàng khác, khóe miệng hắn hơi giật giật.
Một lần dạo trung tâm mua sắm hắn đã kiến thức qua trình độ nghiện mua sắm của Lâm Hạ, nhưng cùng lúc này so sánh thật đúng là gặp sư phụ.
Cũng may Lâm Hạ một vừa hai phải, để không được bao lâu nên anh không mua rất nhiều, mua phần lớn đều là đồ để lâu.
"Thói quen rồi, khi còn nhỏ ở cô nhi viện dưỡng thành, mỗi lần đều là em cùng viện trưởng đi mua đồ......" Lâm Hạ đoán được suy nghĩ của Đường Ân Lãng, liền cùng hắn giải thích.
Khi anh còn ở cô nhi viện, viện trưởng thường xuyên dẫn anh đi mua đồ.
Bọn họ mua đồ vật là loại rẻ nhất, một lần mua rất nhiều, cho nên Lâm Hạ vừa thấy được đồ vật giá tiện liền muốn mua về.
Nơi này đồ vật thực rẻ, Lâm Hạ xem đến tâm đều ngứa, nhịn không được vung tay mua nhiều.
"Không có việc gì......" Đường Ân Lãng tra qua tư liệu Lâm Hạ, biết quá khứ của anh cũng không vui sướng gì.
Khi Lâm Hạ nhắc tới những việc này, hắn sẽ nhịn không được mà đau lòng.
"Cho nên anh phải bao dung em đấy!" Lâm Hạ dùng ngữ khí bá đạo nói, nói xong chính anh liền nhịn không được cười.
"Anh có đủ khả năng, em muốn mua bao nhiêu tuỳ thích!" Đường Ân Lãng nghiêm túc nói.
Mua nhiều cũng không quan hệ, hắn có đủ khả năng nuôi cậu.
"Không đúng, anh hiện tại không phải không làm việc sao?" Lâm Hạ nhớ tới Du Hải nói với mình, Đường Ân Lãng từ chức tổng tài tại tập đoàn Đường thị, hiện tại là lão hổ không nghề nghiệp.
"......" Ai bán đứng hắn......
—-
30/05/2020
Tình cờ phát hiện ra các web re-up chắc cài tự động =]]]] mới up có mấy phút lượn ra tìm thử có luôn chương mới ʅ(◞‿◟)ʃ.