Trước lời đề nghị gọi cấp cứu của Báo tuyết, cả Bạch Linh Linh và Vua Sói Tuyết đều tỏ ý từ chối.
Bạch Linh Linh nói: “Xe cứu thương không vào được Thiên cung.”
Vua Sói Tuyết thì bảo: “Họ chết cứng rồi.”
Liễu Tiêu bước đến chỗ Thiên tử và Bạch Thanh Tứ, thấy cả hai đều đã tắt thở. Bé tái mặt hô lên: “Sao… sao lại, em chỉ ngủ có tí thôi mà? Sao đã thành thảm kịch thế này?”
Vua Sói Tuyết nói: “Ngọc Long Kiếm có uy lực rất lớn và là vũ khí mạnh nhất thiên hạ nên luôn được Thiên Tử đeo trên người, kể cả đi ngủ cũng phải đặt dưới gối… Tuy Thiên tử mang huyết mạch long tộc nhưng bị Ngọc Long Kiếm xiên thẳng vào tim thế kia cũng khó mà sống.”
Liễu Tiêu vẫn hoang mang: “Ngọc Long kiếm gì cơ?”
Vua Sói Tuyết lắc đầu thở dài.
Bạch Linh Linh tiếp lời: “Tôi thì thấy họ là tự làm tự chịu, chả ai cứu nổi ai đâu. Mà anh ý, tự dưng dở hơi cứu Thiên tử làm gì? Gã chết rồi có phải mình được nhẹ thân không.”
Vua Sói Tuyết đáp: “Chú ngáo à? Anh mày đắc tội Thiên tử, bị tống vào ngục giam riêng. Cùng ngày hôm ấy Thiên tử lại chết trong buồng giam của anh, còn là bị Hoàng tử Sói tuyết giết. Đấy chú nghĩ đi, liệu mình có thoát được không hay lại tội thêm bậc nữa?”
Người ngoài không biết những ân oán tư thù của Bạch Thanh Tứ và Thiên tử, mà chỉ biết rằng Quý nhân Sói tuyết đã chết, và hung thủ giết Thiên tử là “Hoàng tử Sói tuyết”, con trai đầu lòng của Vua Sói Tuyết. Vua Sói Tuyết bị Thiên tử tống vào nhà lao, lúc đến thăm tù thì bị Hoàng tử Sói tuyết giết chết, có nhìn thế nào đi nữa thì Vua Sói Tuyết cũng khó tránh khỏi liên quan.
Bạch Linh Linh chau mày liếc hai thi thể trên sàn, bảo: “Thế giờ phải làm gì? Cấp cứu cũng không kịp nữa rồi, hay là chuồn là thượng sách?”
Vua Sói Tuyết lắc đầu: “Giờ nếu đi sẽ càng khẳng định tội danh hành thích hoàng đế. Thiên cung nhất định sẽ đuổi cùng giết tận mình, thế thì đời này của mình cũng coi như vứt. Ta thì không sao, chỉ sợ sói tộc Bắc Quốc sẽ bị liên lụy.”
“Vậy phải làm gì giờ?” Bạch Linh Linh hỏi.
Đến giờ Liễu Tiêu mới hiểu được mang máng, bé nói: “Hay là giải thích rõ với mọi người?”
Bạch Linh Linh lắc đầu: “Này thì giải thích kiểu gì cho được?”
“Giải thích cũng vô dụng.” Vua Sói Tuyết nói, “Đây là một vụ bê bối hoàng tộc, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận sự thật và sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Em nghĩ này, Thiên tử bị con sói tham lam giết chết với Thiên tử hoang dâm bị nam sủng của mình giết chết, em thấy ‘sự thật’ nào phù hợp hơn với thể diện của Thiên Gia?”
Bạch Linh Linh bất lực thở dài: “Này chính là đường cụt!”
“Ừ.” Vua Sói Tuyết gật đầu, “Bạch Thanh Tứ đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch. Thứ nhất là giả chết thành công, khiến Thiên tử hiểu nhầm Bạch Thanh Tứ đã bị ta hại chết rồi sẽ giận cá chém thớt giết ta. Còn Bạch Thanh Tứ với thân phận Hoàng tử Sói tuyết sẽ được kế thừa ngôi vương của ta. Đây là kế hoạch lý tưởng của hắn. Còn nếu nửa đường gặp nạn, thì chính là kế hoạch hôm nay. Hắn sẽ tự sát và bắt chúng ta phải chôn theo.”
Bạch Linh Linh hít mạnh một hơi: “Thứ thâm độc!”
Vua Sói Tuyết đi vòng quanh hai vòng, kế đó bảo Liễu Tiêu: “Chuyện này không liên quan đến em, em đi đi.”
Liễu Tiêu nói ngay: “Em không đi đâu.”
Dứt lời, Liễu Tiêu bèn cụng đầu báo tuyết vào ngực Vua Sói Tuyết. Vua Sói Tuyết thở dài vuốt ve bộ lông mềm mượt của bé, nhẹ giọng bảo: “Được, chúng ta ở bên nhau.”
Liễu Tiêu hớn hở reo lên: “Tốt quá. Đại vương không cần lo cho em đâu, em không sợ gì hết.”
Vua Sói Tuyết ôm Liễu Tiêu, đầu hoạt động hết công suất, sau cùng bảo: “Xem ra chỉ có thể mạo hiểm…”
Bạch Linh Linh như sực nhớ đến gì, đột nhiên nói: “Báo tuyết chạy nhanh, nhảy cao, lại trời sinh có khả năng ẩn náu và di chuyển vượt bậc, có thể phái cậu ta đi nhờ giúp đỡ…”
“Ừm, em làm được!” Liễu Tiêu mở to đôi ngươi sáng rực lóng lánh, “Em là Thị vệ trưởng mạnh nhất của Đại vương!”
Vua Sói Tuyết mỉm cười, nắm chân báo bụ bẫm của Liễu Tiêu, nói: “Vậy ta giao cho em một nhiệm vụ, Thị vệ trưởng Báo tuyết của ta.”
“Là gì ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Vua Sói Tuyết đáp: “Đến gặp Thái tử của Thiên Gia, báo tin vui cho nó.”
“Tin vui gì ạ?” Liễu Tiêu không hiểu lắm.
Đối với Thái tử thì còn tin nào vui và hứng khởi hơn “Cha mày chết rồi” chứ?
“Cơ mà Thái tử ở đâu ợ?” Liễu Tiêu hỏi tiếp.
Vua Sói Tuyết đáp bé: “Thái tử hay khuyên Thiên tử giết Bạch Thanh Tứ để tránh hậu hoạn nên bị Thiên tử ghét rồi đày đến Hàn Sa Châu.”
Hàn Sa Châu cách Thiên cung không xa, nhưng tọa trên vách núi phủ đầy tuyết trắng, quanh năm lạnh giá, là nơi người bình thường rất khó leo lên. Song nơi này lại chẳng khác gì quê hương của Báo tuyết, và là chốn ở thân quen nhất của báo tuyết. Thế là Liễu Tiêu gánh trên vai trọng trách đi báo tin “hạnh phúc của một tang gia” này.
Cùng lúc đó, Bạch Linh Linh đã đến biệt cung Thiên Gia để báo tin “con trai ngài đi chầu trời rồi” cho Thái hậu.
Hàn Sa Châu, một nơi cao và cực kỳ rét buốt, gió tuyết thổi quanh năm. Thái tử thấy tuyết ở đây dày dữ thì quyết định ngày nào cũng ra ngoài trượt tuyết.
Dầu gì Thái tử cũng là con rồng, ngại gì giá rét.
Hôm nay, Thái tử đang trượt tuyết đến đà thì bỗng nhận được tin: “Thái hậu Thiên cung đến ạ.”
Thái tử quá đỗi ngạc nhiên, đồng thời cũng có hơi sờ sợ: “Thái hậu nào giờ chỉ chăm chăm cho con trai mình làm Thái tử nên nào có ưa ta. Giờ tự dưng đến gặp là tính hại ta vì ta đang bị phụ hoàng giận hả?”
Thái tử chiêm nghiệm, bụng bảo: Tuy mình bị phụ hoàng giam lỏng nhưng ngôi Thái tử vẫn chưa bị truất! Chắc Thái hậu không dám hại mình đâu.
Thế là Thái tử đi đến phòng khách, thấy Thái hậu đang uy nghiêm nhìn mình, phía sau là mấy tên thị vệ cầm kiếm, trong mắt đều là sát khí.
Thái tử ngạc nhiên: “Thái hậu…”
Thái hậu nổi giận quát: “Người đâu, mau bắt thằng nghịch tử giết cha giết vua này cho ta!”
Thị vệ cầm kiếm xông lên tính giết Thái tử. Thái tử sửng sốt, song cũng không giơ tay chịu trói, vội vàng giương kiếm nghênh địch. Thái hậu hùng hổ nhìn Thái tử, thầm nghĩ: Hoàng thượng đã chết, chỉ cần Thái tử cũng đi chầu bố nó nốt thì cục cưng cục vàng của mình sẽ được ngồi lên ngai vàng.
Thái tử bị dồn vào đường cùng, đang lúc sắp thua thì tự dưng thấy một con báo tuyết có cái đuôi rất to từ trên trời lao xuống, miệng ngậm Ngọc Long Kiếm. Thái tử nhận lấy Ngọc Long Kiếm, thế cục đảo ngược như kiểu vừa nạp lần đầu mở skill mới tăng gấp đôi lực sát thương giết địch đến không chừa cái quần xì lỏn.
Thái hậu vừa hãi vừa giận, quát to: “Súc vật ở đâu đến!”
Thái tử giết sạch đám thị vệ, kế đó chĩa thẳng mũi kiếm ép sát Thái hậu. Thái hậu sợ quá ngã khuỵu xuống, run rẩy quát: “Nghịch tử! Đã giết hoàng thượng giờ còn muốn giết cả ta.”
Thái tử vẫn mông lung lắm: “Gì cơ?” Nói rồi lại quay sang hỏi Báo tuyết: “Mi là ai? Sao lại có Ngọc Long Kiếm?”
Vua Sói Tuyết lo Liễu Tiêu nói lỡ mồm đâm hỏng chuyện nên dặn Liễu Tiêu không cần nói thêm gì mà chỉ cần bảo mỗi câu Vua Sói Tuyết dạy mình nói là được. Vì thế Liễu Tiêu đáp là: “Cha cậu chết rồi!”
“Gì cơ?”
“Cha cậu chết rồi!”
“Sao lại…”
“Cha cậu chết rồi!”
Thái tử kinh ngạc hết sức, giậm chân hô lên: “Sao… sao cơ? Cha tôi… chết rồi á?”
Thái hậu cười gằn, lên tiếng mỉa mai: “Còn giả vờ giả vịt! Mày hận phụ hoàng mày nên thuê sát thủ đến giết gã rồi cướp Ngọc Long Kiếm. Giờ còn thừa dịp định giết luôn cả ta? Thứ súc sinh lớn mật!”
Tự nhiên bị chụp cho cái nồi giết cha, Thái tử cũng hoảng loạn hết sức: “Sao lại nói thế?”
“Thái tử đừng để bị lừa!” Một giọng nói thấm sự lạnh lùng vọng tới từ bên ngoài.
Thái tử và Thái hậu nghe tiếng nhìn sang, trông thấy một con sói tuyết thần tộc trắng muốt đang lao nhanh đến.
“Bạch Hiểu Hiểu?” Thái tử nói, “Là ngươi à?”
Vua Sói Tuyết chạy lại đây nói: “Thái tử, thần tận mắt chứng kiến Thái hậu đã phái sát thủ đến giết Thiên tử!”
Thái tử lập tức hiểu ra, giơ kiếm chỉ vào Thái hậu: “Thì ra là bà!”
Thái hậu sửng sốt: “Ta? Không phải ta!”
Vua Sói Tuyết lại nháy mắt với Liễu Tiêu, ra hiệu bé có thể nói câu thứ hai.
“Là bà! Chính là bà!” Bé báo tuyết hô lên, “Chính là bà!”
Thái tử nói: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, bà còn dám chối cãi!”
Giờ tình cảnh là chơi lấy thịt đè người, bên nào đông bên nấy quẩy. Bên Thái tử nhiều người, mặc kệ Thái hậu giãy dụa, lập tức trói bà ta lại rồi về thẳng Thiên cung. Trong địa lao, Thiên tử nằm trong vũng máu, thi thể của Bạch Thanh Tứ cũng ở đây.
“Đây là thích khách. Thần tận mắt chứng kiến.” Vua Sói Tuyết chỉ vào Bạch Thanh Tứ.
Bạch Thanh Tứ đã phẫu thuật thẩm mỹ nên chẳng ai nhận được ra.
Vua Sói Tuyết bảo tiếp: “Và chính tai thần nghe được thích khách nói mình là do Thái hậu phái tới.”
Thái tử nghe xong chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày nói: “Ngươi nói thật chứ?”
Vua Sói Tuyết đáp ngay: “Tất nhiên rồi. Nếu không chẳng lẽ Thái hậu lại nói thật?”
Thái tử bừng tỉnh, gật đầu bảo: “Ta hiểu rồi.”
Thái hậu bị kết tội ám sát hoàng đế, bị xử tử cùng ngày. Thái tử lên ngôi và kế vị ngai vàng, Báo tuyết và Vua Sói Tuyết có công hộ giá nên được luận công ban thưởng và vinh quang ngời ngời trở về Bắc Quốc.
Và chuyện rốt cuộc là ai đã giết Thiên tử cũng chẳng còn là điều quan trọng nữa.
Bạch Linh Linh bảo với Thái hậu là Thái tử giết Thiên tử, chỉ nói suông chứ chẳng có bằng chứng gì nhưng Thái hậu lại tin, vì bà ta bằng lòng tin tưởng.
Bạch Hiểu Hiểu nói với Thái tử là Thái hậu giết Thiên tử, tuy còn điều bất thường song Thái tử cũng vẫn tin, vì nó bằng lòng tin tưởng.
Đoàn người Liễu Tiêu trở lại Bắc Quốc, cuộc sống quay trở lại trạng thái yên bình tĩnh lặng. Điều đáng mừng duy nhất là Bạch Linh Linh và Lãnh Giác sắp cưới nhau.
Vụ này đã khiến dư luận xôn xao và cực hot với cái tít《Kẻ cầm đầu thiên hạ, vừa là Quý phi vừa là Vương phi》
Từ ngự sử nhất quán phản đối: “Đại vương! Đây chính là loạn luân đấy!”
Và Lý ngự sử cũng nhất quán khịa Từ ngự sử: “Cái mồm cái mồm, nói không ai thích nổi.”
Vua Sói Tuyết dửng dưng bảo: “Thứ nhất, đây là chuyện riêng của Bạch Linh Linh, bổn vương không quản được. Thứ hai, phi tần không được sủng ái sẽ được tự do kết hôn khi rời cung, bổn vương càng không quản được.”
Từ ngự sử lại càng không quản nổi, chẳng qua phản đối mấy câu theo thói quen thôi.
Lãnh Giác kết hôn, Liễu Tiêu phấn khởi đòi làm phù rể, còn đặt may quần áo mới để đến dự lễ cưới. Lãnh Giác nghe xong chỉ bảo: “Người đã có gia đình làm được phù rể à?”
Liễu Tiêu hô lên: “Tớ có phải người đã có gia đình đâu.”
Lãnh Giác chau mày, “Cậu với Đại vương hiện tại là gì? Danh không chính, ngôn không thuận.”
Liễu Tiêu nghi hoặc khó hiểu: “Thế phải sao mới là danh chính ngôn thuận hở?”
Lãnh Giác đáp: “Thực ra hậu cung giờ ổn áp lắm, trên không có Thái hậu răn đe, dưới không có phi tần tranh sủng. Giờ cậu quay lại làm Mỹ nhân cũng chẳng khác gì làm Hoàng hậu.”
Liễu Tiêu: “Cơ mà tớ làm Mỹ nhân rồi còn gì, mà có gì hay đâu, cũng chẳng được ăn nhiều thịt như Thị vệ trưởng.”
“Thì lên dần được mà. Đợi lý lịch đẹp rồi thì lên Quý phi.” Lãnh Giác nói, “Dù sao cũng không ai cướp của cậu, tất cả đều là của cậu.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ hồi lâu, sau bảo: “Thế, thế làm phi thì được gì không? Tớ thấy làm Thị vệ trưởng sướng mà, đi đâu cũng được mà còn thoải mái ăn thịt.”
Nghe Liễu Tiêu nói chín câu thì phải đến mười một câu nhắc đến thịt, Lãnh Giác cũng chỉ biết thở dài: “Nhưng nếu là thị vệ thì lúc chết không được hợp táng cùng Đại vương đâu.”
Liễu Tiêu hít sâu một hơi: “Ối…”
“Cậu muốn hợp táng cùng Đại vương không?” Lãnh Giác hỏi.
“Có chứ.” Liễu Tiêu suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nhưng mà… tớ cũng muốn ăn thịt.”
“Bee…?” Lãnh Giác cạn lời, “Thôi cậu vui là được.”
Sau khi dự đám cưới của Lãnh Giác và Bạch Linh Linh, Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết trở về cung điện, Liễu Tiêu mất ngủ cả đêm. Sáng sớm tỉnh lại, thấy Liễu Tiêu có vẻ khác thường, Vua Sói Tuyết bèn hỏi bé: “Sao thế bé?”
Liễu Tiêu chống má nói: “Đại vương, em nói với ngài chuyện này nha…”
Liễu Tiêu nói: “Em có thể đến khoảng bảy – tám mươi tuổi mới làm Mỹ nhân được không?”
Vua Sói Tuyết thoáng chau mày: “Tại sao?”
“Vì lúc ấy em không ăn được nhiều thịt nữa đâu.” Liễu Tiêu đáp, “Với cả cũng sắp ngoẻo rồi á.”
Vua Sói Tuyết không theo kịp suy nghĩ của Liễu Tiêu: “Hình như ta không hiểu ý em thì phải?”
Liễu Tiêu bèn kể lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Lãnh Giác, nói: “Vì em vừa muốn ăn thịt lại vừa muốn ở bên Đại vương, nên em nghĩ đây là giải pháp hoàn hảo nhất ấy.”
“Không, không phải đâu.” Vua Sói Tuyết nhoẻn cười ấm áp, “Ta còn có cách tốt hơn đấy.”