Trịnh thị thấy nàng yêu thương trẻ con như vậy, ngữ khí nói chuyện cũng hiền lành hơn một chút, "... Nhân lúc còn trẻ, Nhị đệ muội cũng nên có một đứa con đi. Có một đứa con rồi, muội sẽ không cảm thấy cô đơn."
Sắc mặt Tân Hà ửng đỏ, cười cười không nói gì. Cầu con được con, nào có chuyện tốt như vậy chứ.
Trịnh thị cho rằng nàng vừa mới thành thân không lâu, da mặt mỏng, cúi đầu bưng chén trà lên uống.
Bằng nhi tự mình cầm lấy cục kẹo li3m, bàn tay nhỏ bé dinh dính, bị nhũ mẫu ôm đi rửa tay.
Ngồi không khá nhàm chán, Tân Hà mời Trịnh thị đi xem hải đường bốn mùa mới nở trong viện. Những bông hoa có năm cánh, màu đỏ tươi, nhụy h0a màu vàng óng, hơi giống như hoa đào. Mùi thơm rất nhạt. Nhiều bông hoa túm tụm với nhau, càng thêm trùng điệp rực rỡ, có phong thái rất khác biệt.
Có một nha đầu dọn ra ghế con để cho hai người ngồi dưới hành lang.
Trịnh thị nói: "Nhị đệ muội những bông hoa đầy sân này nở rất đẹp, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"...... Đó là do công chăm sóc tốt của những người thợ trồng hoa." Tân Hà cười đưa cho Trịnh thị một đ ĩa bánh gạo nếp: "Đại tẩu ăn một miếng không? Muội cảm thấy đặc biệt thơm ngon."
Trịnh thị xua tay nói: "Tẩu không dám ăn cái này, sợ không tiêu hóa được."
Tân Hà tự mình ăn một miếng, cảm thấy thơm ngọt ngon miệng. Gần đây khẩu vị của nàng trở nên càng ngày càng kỳ quái, đến giờ ăn không thích ăn cơm, lúc bình thường thì lại có thể ăn rất nhiều bánh điểm tâm và trái cây.
“...... Nhị đệ muội am hiểu cách thêu Trường Tô Châu không?" Trịnh thị nhìn khăn tay Tân Hà mà dùng, đường kim tỉ mỉ, màu sắc tươi sáng, liền hỏi một câu.
"Lúc nhỏ, gia mẫu mời sư phụ dạy nữ công am hiểu cách thêu Trường Tô Châu, muội cũng chỉ học theo một chút, chỉ biết qua loa mà thôi."
Trịnh thị khen ngợi: "Con bướm trên chiếc khăn này tú lệ, hoạt bát, giống như thật vậy…. Nhị đệ muội quá khiêm tốn rồi. Không giống đại tiểu thư nhà chúng tôi, một cái yếm uyên ương hí thủy(*) cũng có thể thêu thành vịt nước, còn cả ngày làm một bộ dạng vênh váo tự đắc, còn chê không đủ mất mặt."
(*)Uyên ương hí thủy: uyên ương làm phép ẩn dụ để chỉ các cặp đôi yêu nhau.
Vừa nói ra, liền nhận ra mình nói sai lời, lại bổ cứu nói: "Cũng may, nàng ấy cũng coi như thông minh, nói một chút liền thông hiểu... Chịu khó thêm nữa thì càng tốt."
Tân Hà uống một ngụm trà, tiện tay đặt chén lên bàn nhỏ gỗ tử đàn bốn chân, chỉ coi như không nghe thấy. Trịnh thị nói hẳn là Diệp Thần Tuyết, xem ra quan hệ giữa hai chị dâu em chồng này cũng không được tốt lắm. Từ khi xảy ra chuyện lần trước, nàng đối với Diệp Thần Tuyết ngay cả một chút thiện cảm cũng không còn.
Trịnh thị nhìn biểu cảm của Tân thị nhàn nhạt, đang nghi hoặc, lại nhớ tới những chuyện tồi tệ của em chồng... Nàng có chút không giữ được mặt mũi, ngồi một hồi rồi cáo từ rời đi.
Tân Hà đưa nàng đến cửa hông. Sau khi trở về gọi Vân Đóa, Vân Linh: "Ta không yên lòng bệnh tình của tổ mẫu, hai người trước thay ta trở về Tân phủ một chuyến, nói là ta sẽ đi qua đó sau. Nếu có gì không tốt, không được giấu giếm, phải lập tức trở về nói với ta."
Vân Đóa, Vân Linh cúi người đáp vâng.
"Đúng rồi, đi vào kho chọn một ít tổ yến, nhân sâm, trùng thảo các thứ cùng mang theo." Tân Hà gọi các nàng lại, dặn dò.
Hai người đáp ứng rời đi.
Ánh nắng mặt trời dần dần mạnh hơn, trở nên tươi sáng, đến giờ Ngọ rồi.
Tân Hà ngồi một mình ở hành lang, nhìn rất uể oải. Trong lòng nàng nhớ tới sức khỏe của tổ mẫu, khi ở một mình, không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
Tuệ Mẫn là người có chút thông minh, nhìn thấy nàng không lo, tròng mắt đảo đảo, nói: "Phu nhân, bữa trưa hôm nay phòng bếp nhỏ chuẩn bị canh chua bao tử heo cắt sợi... Phu nhân có muốn ăn không?" Gần đây khẩu vị của phu nhân có chút thay đổi, tương đối thích đồ chua cay.
"Canh chua bao tử heo cắt sợi?" Tân Hà có chút tinh thần.
Tuệ Mẫn cười nói: "Đúng vậy."
"...... Mang lên đây đi." Tân Hà nghe thấy hai chữ "chua cay", thì muốn ăn vô cùng. Nó thích nó hơn cả bánh điểm tâm.
Tuệ Mẫn cười gật đầu, hỏi nàng bố trí bữa trưa ở đâu.
Trong cung Càn Thanh, không khí nặng nề.
Hoàng đế Chu Thiêm Tuyên triệu kiến Cố Vọng Thư, hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng quyết định, lập thập hoàng tử Chu Doãn Thành lên ngôi Đông Cung.
"Hạ thủ phụ lao khổ công cao, phụ tá trẫm nhiều năm, có khả năng quan sát dân tình nhất. Không ngờ tới sau lưng lại làm ra loại chuyện này..." Sắc mặt Chu Thiêm Tuyên rất không tốt. Vốn hai ngày nay, trong lòng hắn đã đủ ầm ĩ, con trai ruột thịt và sủng phi dây dưa không dứt, lại bị hắn bắt gian ngay tại hiện trường... Bây giờ lại xảy ra chuyện của Hạ Cần. Thân là cửu ngũ chi tôn, lòng tự trọng bị chấn động rất lớn, đương nhiên hắn nuốt không trôi cục tức này.
Cố Vọng Thư quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng thánh minh, tuy người niệm tình cũ, nhưng phải để ý đến lê dân bá tánh. Hành vi mấy năm nay của Hạ Cần, từng việc đều là tội ác sâu nặng..." Hắn dập đầu, "Xin hoàng Thượng xử lý công bằng!"
Cố Vọng Thư nói những lời này, thực ra có chút phạm thượng. Nhưng Chu Thiêm Tuyên lại không tức giận, hắn cần có một lối thoát... Hạ Cần khi hắn còn là thái tử, lấy thân phận thái sư của thái tử dạy dỗ hắn, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chí ít trong mắt người khác, giữa bọn họ là "tình thâm nghĩa trọng". Tùy tiện xử tử Hạ Cần, Chu Thiêm Tuyên rất sợ bị người trong thiên hạ mắng mỏ là kẻ vô tình. Nhưng có lực lượng của Cố Vọng Thư, tính chất của toàn bộ sự việc sẽ khác đi...
"Cố ái khanh đứng lên đi." Chu Thiêm Tuyên đứng dậy đỡ Cố Vọng Thư dậy, nói: "Giang sơn của trẫm cần những đại thần cương trực công chính như ái khanh."
Cố Vọng Thư cung kính: "Đa tạ hoàng thượng khen ngợi. Đây là bổn phận của vi thần."
Chu Thiêm Tuyên nhìn hắn thật lâu, cười nói: "Duẫn Thành còn nhỏ, sau này việc học hành của nó sẽ do ái khanh dạy."
Cố Vọng Thư quỳ xuống tạ ơn.
Vụ án của Hạ Cần trước khi trời chưa tối, đã có kết quả. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, đánh chết Hạ Cần cùng với một đám bè đảng...
Trên dưới triều đình, một mảnh gió tanh mưa máu.
Cành liễu trong hoàng thành rất thướt tha, có màu xanh nhạt. Cố Vọng Thư đứng ở cửa điện đông các, bình tĩnh ngắm nhìn rất lâu.
Khoảng giờ Thân, Cố Vọng Thư liền thu dọn đồ đạc chạy về phía Cố trạch. Hắn đồng ý với tiểu thê tử, hôm nay phải đi cùng nàng về nhà mẹ đẻ.
Vừa mới ra khỏi cửa cung, thì đụng phải Trịnh Nghiễn, "Này, ta nói Cố nhị, ngươi chờ ta với..."
Cố Vọng Thư liếc hắn một cái, đi về phía xe ngựa của mình.
Trịnh Nghiễn nhanh chóng chặn hắn lại.
"Cố nhị, ngươi thật không trượng nghĩa, hiện tại đã thành công rồi, đừng nói mời ta ăn cơm, ngay cả nói chuyện ngươi cũng lười nói với ta..." Trịnh Nghiễn thở hổn hển.
"Ngày khác đi, nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm. Hôm nay không được, thật sự có việc."
"Ngươi thì có việc gì?" Trịnh Nghiễn truy cứu đến cùng.
Cố Vọng Thư vừa nói chuyện, vừa lên xe ngựa, "... đi cùng vợ về nhà mẹ đẻ."
"Trọng sắc khinh bạn." Tuy Trịnh Nghiễn bất mãn, nhưng không nói gì nữa.
Trước khi xe ngựa rời đi, Cố Vọng Thư nghe thấy Trịnh Nghiễn nói thầm: Hoàng Thượng thật đúng là vô tình! Tốc độ giết Hạ Cần quá nhanh.
Vô tình nhất là đế vương gia.
Cố Vọng Thư dựa lưng vào vách xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ở trước mặt hoàng quyền chí cao vô thượng, tất cả mọi người, tất cả tình cảm đều không đáng nhắc tới. Phu thê, phụ tử, huynh đệ còn không đáng tin cậy, chứ đừng nói tới đại thần thân tín... Chu Thiêm Tuyên vẫn luôn mẫn cảm đa nghi, không tính là quân chủ anh minh, nhưng tuyệt đối không hồ đồ. Cho dù thân thể của hắn bị tiêu hao, trong máu vẫn chảy dòng máu cao quý của hoàng tộc, tuyệt đối không cho phép dù chỉ một chút phản bội nào.
Hạ Cần để cháu gái âm thầm liên lạc với ngũ hoàng tử... Đây là phạm vào kiêng kị của hắn, cho dù Hạ Cần là vô ý, thậm chí là trung thành. Đều không được. [Nằm bên cạnh giường, há có thể để cho người khác ngủ yên?(*)]
(*)Nguyên văn卧榻之侧,岂容他人安睡: ví với việc không cho phép người khác xâm nhập phạm vi thế lực của mình.
"Chủ tử, đến rồi." Qua một hồi, Hổ Tử lên tiếng.
Cố Vọng Thư xuống xe ngựa, xuyên qua trạch viện trùng trùng điệp điệp, đi về phía "Thu Thủy Cư".
"Tứ thúc." Tân Hà ngồi trên trường kỷ gần cửa sổ ở gian tây may tất mùa hè, thấy hắn trở về, vội vàng buông công việc trong tay xuống, đi nghênh đón.
Cố Vọng Thư xoa xoa tóc mái nàng, cầm quần áo để thay vào tịnh phòng, "Nàng cũng thay quần áo đi, chúng ta lập tức xuất phát đi Tân phủ."
Tân Hà "Ừ" một tiếng, mở tủ đứng bát tiên, chọn bội tử dài màu hồng phấn thuê hoa đào đầy khắp nơi, váy nguyệt hoa màu trắng tuyết.
Tuệ Mẫn tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, khéo léo giúp nàng vấn kiểu tóc Triều Vân Cận Hương Kế, dùng bộ dao vàng ròng hoa hải đường cố định.
Cố Vọng Thư mặc trực cư màu xanh của đá, sau khi từ tịnh phòng đi ra, đánh giá nàng một cái. Mặt mày dịu dàng, kiểu tóc này lại làm cho nàng có vẻ rất đoan trang. Rất đẹp.
Khi hai người đến Tân gia, bầu trời đã tối xuống.
Tân Đức Trạch và Tần thị cùng nhau dùng bữa tối ở "Đức Huệ Uyển", nghe nha đầu thông báo cô gia và con gái tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Lúc buổi trưa Tần thị đã biết được con gái hôm nay sẽ tới, đợi nửa ngày, rốt cục cũng tới rồi.
"Phụ thân, mẫu thân." Hai vợ chồng lần lượt hành lễ với Tân Đức Trạch và Tần thị.
Tần thị cười tủm tỉm kéo tay con gái, hỏi: "…. Đã ăn chưa? Mẫu thân ở đây chuẩn bị cá chép hấp, cháo sữa bò, có đói không?"
Tân Hà lắc đầu nói, vẫn chưa ăn cơm.
Tân Đức Trạch để cho con gái ở lại cùng ăn với Tần thị, hắn dẫn Cố Vọng Thư đi tiền viện, sai gã sai vặt thân cận đi mời Tân Đức Đục của nhị phòng và đại thiếu gia Tân Minh Tuyên.
Tần thị kéo con gái ngồi ở trên ghế bành, bảo đại nha đầu Thải Nguyệt phân phó xuống dưới bưng lên cá chép hấp, cháo sữa bò.
Tân Hà bảo Tuệ Mẫn lấy đồ đạc mang theo ra, ngoại trừ bánh ngọt hoa quả khô thông thường, còn có mấy bộ đồ trang sức vàng ròng. Đều là cho Tần thị.
"Hà nhi, sao ta thấy con lại gầy đi rồi?" Tần thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm thấy cằm nàng đã nhọn hơn.
Tân Hà cười, nói: "Mẫu thân, bây gờ con là người ăn được nhất, bánh điểm tâm ăn vặt luôn luôn không ngừng..."
Vân Đóa xen vào nói: "Đúng vậy, chính là bởi vì ăn vặt quá nhiều, nên đến giờ cơm không ăn được nhiều."
Tần thị cũng cười, con gái vẫn giống như lúc ở nhà vậy.
"Phu nhân gần đây lại thích ăn chua cay." Tuệ Mẫn múc cho Tân Hà một chén cháo rồi nói.
Tần thị sửng sốt, lập tức hỏi con gái: "Gần đây có thích ngủ không? Có buồn nôn không?"
"Ngủ nhiều hơn trước một chút, nhưng không có buồn nôn, chỉ là thường xuyên đầy bụng, khó chịu không thoải mái..." Tân Hà cầm đũa gắp thịt kho tàu, nhìn miếng thịt tươi ngon, vô cùng thèm ăn. Ai ngờ mới bỏ vào miệng, liền buồn nôn rồi ói ra.
Vân Linh đứng bên cạnh nàng hầu hạ, cuống quít dùng ống nhổ đón lấy.
Môi Tần thị run rẩy, nhìn về phía nhũ mẫu Hứa thị: "Mau, mau đi mời Lưu đại phu trong phủ." Đoán chừng con gái có vui rồi….
Nhũ mẫu Hứa thị đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
"Mẫu thân, không sao đâu. Con chỉ là cảm thấy thịt kho tàu có chút ngấy..." Tân Hà an ủi Tần thị nói. Thải Phong bưng nước súc miệng tới.
"Hà nhi ngốc, bộ dạng của con, có khả năng là có tin vui rồi." Vẻ mặt của Tần thị tươi cười, hai tay kích động có chút phát run. Trong lúc nói chuyện bảo nha đầu cầm đệm gấm mềm tới, đặt lên ghế bành, để cho con gái dựa vào, giống như nàng ngay lập tức sẽ trở nên yếu ớt.
Tân Hà đỏ mặt, "Mẫu thân."
"Hà nhi ngốc, có cái gì mà thẹn thùng? Đây là một chuyện vui lớn." Tần thị đưa tay xoa xoa tóc mái nàng gái, thở dài một chút. Cuộc sống trôi qua quá nhanh. Trong nháy mắt, con gái đã sắp trở thành người mẹ rồi.
Một lát sau, Lưu Tân đeo theo rương thuốc đến, mặc áo chu tử thâm. Ông ta đã lớn tuổi, lông mày và râu đều trắng bạc, lúc đi bộ thở hồng hộc.
Tần thị sai nha đầu dọn ghế con tới đây để cho ông ta ngồi, nói đại khái tình hình của con gái cho ông ta biết.
Sau khi Lưu Tân bắt mạch, vuốt râu nở nụ cười: "Đại tiểu thư có thai rồi, vừa mới hơn một tháng."
"Thật sao?" Tần thị vui mừng hỏi.
Lưu Tân gật gật đầu, "Phu nhân yên tâm, lão phu hành y nhiều năm, về điểm này vẫn có phần chắc chắn."
Tần thị sai nha đầu đi tiền viện gọi cô gia trở về, lại thưởng cho Lưu Tân một cái phong bì đỏ lớn, "Mạch tượng của Hà nhi như thế nào?"
"Mạnh mẽ có lực, phu nhân không cần lo lắng." Lưu Tân cười mở miệng, tiện tay viết một tờ phương thuốc: "Đây là phương thuốc giữ thai. Rất có lợi đối với thân thể của đại tiểu thư."
Tần thị đưa tay tiếp nhận, đưa cho nhũ mẫu Hứa thị.