Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 36



Người Tân gia không đông lắm, hai bàn tròn là rộng rãi, Tần thị cho nha hoàn trải tấm khăn đỏ thẫm ánh vàng lên. Bày biện tất cả hạt dưa, điểm tâm, hoa quả, bánh mè đường lên. Sau đó lại đi quanh phủ một lượt, xem các loại đồ ăn thức uống. Còn đặc biệt dặn làm bánh chẻo nhân thịt dê, lập đông bổ đông, không để miệng trống, đây là quy củ do lão tổ tông đặt ra.

Tiệc lập đông bao năm qua đều do Tân lão thái thái một tay lo liệu, năm nay vào tay nàng, càng phải dùng toàn tâm toàn lực chuẩn bị, không thể sai sót.

Tân Hà sớm đã nghe Cố Vọng Thư chuyển đến ‘Thanh Đình Cư’. Nàng đã muốn đến thăm từ lâu nhưng mấy nay đều bị Lâm sư phụ bắt ở ‘Phương Phỉ Các’, dạy nàng kĩ thuật gấm Tô Châu gì đó, vô cùng nghiêm khắc. Kiếp trước cũng không thấy nàng khắt khe như vậy. Mỗi ngày nàng đều cặm cụi làm bài, không rảnh chút nào. Hôm nay quả thực là thời gian tốt.

Nay là lập đông, tiên sinh cũng là người trong tộc, cũng biết được quy định của Tân phủ nên cho toàn học đường nghỉ một ngày. Để bọn họ ăn bữa cơm đoàn viên, Triệu Uyên cũng lâu chưa về nhà, rất nhớ mẫu thân nên cũng vội vã trở về.

Cố Vọng Thư đang ở gian đông luyện chữ, mi nhãn như hoạ. Nha đầu mới tới Thu Quế đi vào dâng trà, vừa liếc mắt liền thất thần, dáng vẻ Tứ gia như thần tiên giáng trần vậy…

Thiếu niên vô tình quay đầu, phát hiện nha đầu kia đứng ngẩn người nhìn hắn, trong lòng dấy lên chán ghét, quát: “Ai kêu ngươi vào dâng trà, ra ngoài quỳ đi.”

Hổ Tử đang quét rác ngoài sân, thấy động tĩnh ngoái lại nhìn, vừa quay lại đã thấy Thu Quế xinh đẹp gương mặt đỏ bừng chạy ra ngoài, quỳ sụp xuống mặt đất. Hắn vừa định qua hỏi làm sao vậy….

“Tứ thúc.” Tân Hà được Vân Linh ôm đến, nàng tò mò nhìn Thu Quế, nha đầu này phạm lỗi gì vậy?

Nô tài, nha hoàn trong viện thấy Đại tiểu thư lá ngọc cành vàng thì vội vã chạy tới hành lễ.

“Đứng lên rồi nói.” Giọng nói của tiểu cô nương vô cùng trong trẻo.

Vân Linh không để tâm, quay sang hỏi Hổ Tử: “Có thuốc khử trùng không?”

“Làm sao vậy?”

“Trên đường tới đây tiểu thư bị ngã, bị xước tay.”

Hổ Tử cả kinh, lúc này mới để ý đuôi váy Đại tiểu thư dính bùn.

“Mau đi lấy thuốc.” Cố Vọng Thư bế Tân Hà đến gian chính: “Sao lại bất cẩn như vậy? Có đau lắm không?”

“Ta mong sớm sớm được gặp Tứ thúc nên chạy đến đây. Không ngờ rằng….” Tiểu cô nương ôm chặt lấy cổ hắn làm nũng: “Đau mà.”

Thu Quế liếc nhìn Đại tiểu thư đang được bế về gian chính một cái rồi cúi đầu xuống.

Bước chân thiếu niên khựng lại, mặt lạnh tanh: “Nghịch ngợm, về sau đi đứng cẩn thận, không được chạy, nghe chưa…. Ngươi là đích tiểu thư trong phủ, quan trọng nhất là phong thái.” Hắn vừa nói, vừa đặt nàng xuống ghế.

Hổ Tử đưa một bình sứ dẹt màu đen cho Cố Vọng Thư sau đó biết ý lui ra ngoài.

“Bị thương tay nào?”

“Bên trái ạ.” Tân Hà giận dỗi.

Vân Linh cẩn thận vén tay áo nàng lên, lộ ra một mảng xước lớn, sẫm tơ máu.

Nàng da nàng trắng nõn như ngọc, cánh tay lại mang dáng vẻ mập mạp của trẻ con nên vết xước trông hơi doạ người.

Thiếu niên mím môi mỏng, lấy một ít thuốc mỡ cẩn thận thoa vào vết thương. Hắn vừa mới chạm vào, Tân Hà đã đau đến mức hít khí lạnh. Nàng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, cánh tay vì đau cũng run run.

“Thuốc này hơi hăng, nhưng hiệu quả rất nhanh, ngươi cố nhịn một chút.” Cố Vọng Thư phẩy phẩy trước miệng vết thương.

Vân Linh thấy dáng vẻ Đại tiểu thư như vậy vừa đau lòng vừa tự trách, viền mắt đỏ lên.

Một lát sau, chỗ vết thương mát hơn một chút, cảm giác đau đớn cũng giảm nhiều. Cố Vọng Thư thoa cho nàng một lần nữa, sau đó mới buông tay áo nàng xuống.

“Tứ thúc, người có thích ‘Thanh Đình Cư’ này không?” Tân Hà vừa tới, đã quan sát thật kĩ cách bài trí ở đây, hẳn là mẫu thân đã rất tốn công.

“Hài lòng.” Thiếu niên đáp đôi chữ rồi trở về gian đông, hắn còn đương luyện chữ.

Tân Hà thấy sắc mặt hắn âm trầm, ngoài sân còn có nha hoàn đang quỳ, nghĩ một hồi, trượt xuống ghế, đi theo đến gian phụ. Nàng lẳng lặng nhìn Tứ thúc một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra. Hay là trước khi nàng đến, giữa Tứ thúc và nha đầu kia đã xảy ra chuyện không thể tả.

Nhưng mà cũng khó trách, tướng mạo Tứ thúc như vậy, bọn nha hoàn thích cũng là chuyện thường tình, tướng mạo quá đẹp đi.

Nàng có chút tò mò, không biết thiếu niên thủ phụ nội các tương lai sẽ thích nữ tử như nào làm thê tử? Là tài nữ dung mạo vô song hay là quý nữ của cao môn thế gia đây?

Tân Hà lắc đầu, thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, hắn có thú ai cũng đâu liên quan đến nàng… nàng chỉ mong khi Tân gia suy bại, hắn có thể giúp đỡ một phen.

Đương nhiên nàng cũng hi vọng Tứ thúc sẽ tìm được hạnh phúc.

Tiểu cô nương đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hắn có phần kì quái, Cố Vọng Thư đỡ trán, hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy? Cũng muốn luyện chữ sao?”

Quỷ mới muốn luyện chữ, Tân Hà vội lắc đầu, mong muốn học hành của nàng không diễn tả nổi, chỉ là không kiên nhẫn luyện chữ được. Kiếp trước, dưới sự uy hiếp của mẫu thân, nàng cũng luyện được viết chữ nhỏ, nhưng cũng bị tiên sinh đánh cho đau gần chết, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

“Tứ thúc, ta thấy chữ người viết rất đẹp nha.”

Cố Vọng Thư ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương thân còn chưa cao đến mặt bàn, nàng nhìn được cái gì vậy?

“À, kia… ta muốn đến phòng khách, đến muộn không kịp dự yến….” Tân Hà bị hắn nhìn phát sợ, vội vàng chạy ra ngoài, nàng cũng không muốn bị bắt ở lại luyện chữ đâu.

“Đứng lại, vội cái gì, ta với ngươi cùng qua đó.” Cố Vọng Thư đi qua, bế nàng lên, vừa ngã mà lại hấp tấp như vậy, đúng là…. Khi ngang qua sân, hắn dặn dò Hổ Tử: “Hôm nay ngươi không cần đi theo, ở lại dạy dỗ quy củ cho đám kia đi.”

“Vâng, nô tài đã biết.”

Tân Hà thấy sườn mặt thiếu niên nháy mắt sắc lạnh, vô thức quay lưng lại.

Cố Vọng Thư vỗ nhẹ lên lưng tiểu cô nương, hắn mơ hồ nhận ra nàng đang sợ hãi, nghĩ chắc do hắn nói chuyện doạ đến nàng, lần sau trước mặt nàng phải chú ý một chút.

Hôm nay là một ngày trọng đại, đám hạ nhân Tân phủ đều bận bịu đầu tắt mặt tối, chủ mẫu đã giao phó, làm việc tốt thì ai ai cũng có thưởng. Một đường đi đến phòng khách, bọn họ đều nghe hết mấy lời thỉnh an hành lễ.

Tần thị đang sai đám nha đầu bê ghế tròn lên xếp cạnh bàn, thấy bọn họ tới thì tủm tỉm cười: “Lại nghịch ngợm rồi, sao lại để Tứ thúc bế như vậy?”

“Nàng ấy mới bị ngã.” Cố Vọng Thư hành lễ xong thì nhẹ nhàng đáp.

“Sao lại thế?” Tần thị nghe hắn nói vậy thì đau lòng không thôi, liếc nhìn Vân Linh đứng phía sau, ý trách cứ không nói cũng rõ.

Tân Hà nhìn Tứ thúc, ý bảo hắn thả mình xuống: “Không sao đâu mẫu thân, không đau chút nào.” Nàng vừa xuống đã đi đến trước mặt Tần thị, ngước lên nói: “Với lại Tứ thúc cũng bôi thuốc cho con rồi.”

Tần thị trừng nàng một cái: “Lớn chừng nào rồi mà còn để bị ngã.” Vừa nói vừa xem tay cho nàng. Cũng may vẫn ổn, không hề bị sưng.

“Đa tạ Tứ đệ, Hà nhi gây phiền phức cho đệ rồi.”

“Đại tẩu khách sáo rồi, nàng cũng là chất nữ của đệ, là việc đệ nên làm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.