Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 4



Ở trong sân, tiếng mưa vẫn rơi rả rích không ngừng, mấy phiến đá xanh trước của đã được gột rửa đến sạch sẽ sáng bóng. Lý Hoạ Bình vẫn đang ngồi ở bàn tròn gần cửa sổ miên man suy nghĩ, nàng đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc vội đứng lên.

“Di nương?” Xuân Hồng gác cây dù ở cửa.

“Như nào rồi? Chuyện ta bảo ngươi đi hỏi thăm…”

“Đại lão gia đang dùng cơm ở phòng chủ mẫu.” Xuân Hồng mím mím môi dưới: “Đây là chính miệng gã sai vặt ở thư phòng nói nên chắc là không sai.”

“Dùng cơm? Tân Hân, nàng ta có ý định gì? Đã chiếm cứ lão gia cả ngày rồi chẳng nhẽ còn chưa đủ?” Lý Hoạ Bình nghiến răng nghiến lợi nói.

“Di nương, người không nên nói như vậy, nàng ấy là…”

“Câm mồm! Vì sao ta không được nói? Chẳng qua là chủ mẫu Tân gia thôi mà, sớm muộn gì, vị trí chủ mẫu ấy cũng sẽ thuộc về ta.”

Lời của Xuân Hồng vừa mới nói một nửa đã bị Lý Hoạ Bình đánh gãy. Nàng ta sờ sờ bụng, ánh mắt lạnh lẽo: “Một kẻ vô dụng không sinh được trưởng tử như nàng ta thì lấy cái gì mà kiêu ngạo…. Đích tôn của Tân phủ nhất định sẽ do ta sinh ra.”

“Đúng rồi, nghe nói đại tiểu thư phủ ta thích ăn điểm tâm… Ngươi đi chọn vài loại mềm mại ngọt ngào rồi đem qua đó đi.”

“Vâng thưa di nương.” Xuân Hồng liếc mắt nhìn bầu trời đang dần tối, nàng cúi đầu dạ vâng.

Tân Hân rất vui vẻ cao hứng, đã rất lâu rồi phu quân không dành cả ngày ở bên nàng như vậy, nàng tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon, những món đó đều là những món Tân Đức Trạch thích ăn.

Trong lúc ăn cơm tối, Tần Đức Trạch cầm lấy tay nàng rồi nói: “Hân nhi, ta còn có một việc cần xử lý nên phải về thư phòng một chuyến, nếu nàng mệt thì cứ nghỉ trước đi, nếu như xong việc muộn thì ta cũng không qua nữa.”

“Vâng.” Gương mặt Tần thị thoáng chốc đỏ bừng.

“Hân nhi” là nhũ danh của nàng, thời niên thiếu Tân Đức Trạch cũng thường gọi nàng như vậy, nhưng dù sao thì bây giờ tuổi tác cũng lớn, bỗng dưng gọi thân mật như vậy khiến nàng không khỏi ngại ngùng.

Mưa càng lúc càng to, mưa đổ “ào ào” như trút nước.

Người hầu cẩn thận cầm đèn lồng đi phía trước, khi đi ngang qua hành lang thư phòng, Tân Đức Trạch mơ hồ nhìn thấy một nữ tử dáng vẻ yểu điệu gầy yếu đang ngồi ngoài hiên.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Là ai?”

Nữ tử ngẩng đầu lên, ánh sáng le lói của đèn lồng hắt lên gương mặt của Tân Đức Trạch khiến trong lòng nữ tử vô cùng vui vẻ lẫn say mê, ánh mắt nàng cũng trở nên bừng sáng.

“Gia, là thiếp.”

“Hoạ Bình? Sao nàng lại ở đây?”

Vừa nhìn thấy Lý di nương, mấy tên người hầu tinh ý lùi về sau mấy bước, để cho hai người họ có không gian riêng.

“Trái ngồi phải đứng ở trong phòng cũng thấy chán chẳng bằng đến đây chờ, biết đâu có thể gặp được người.”

Nữ nhân xinh đẹp kiều diễm vẻ mặt mang theo thân mật lẫn khờ dại khiến trái tim Tân Đức Trạch rung động, hắn tiến lên, đưa cây dù trong tay cho nàng: “Sao nàng lại tự mình đến đây? Sao không dẫn nha hoàn đi theo?”

“Phòng bếp làm mấy loại điểm tâm mới, ta nếm thử thấy vừa mềm vừa ngọt nên bảo Xuân Hồng mang qua cho đại tiểu thư một ít.”

“Mà trong viện của ta, ngoại trừ nha đầu kia nhanh nhẹn hoạt bát, những người còn lại đều ngốc nghếch vụng về nên ta không muốn đưa theo.”

Lý Hoạ Bình ăn nói lưu loát còn toát lên vẻ phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ, nghe vậy nam nhân ôn nhu cười đáp: “Vất vả cho nàng rồi, còn nhớ đến sở thích của Hà nhi. Nàng về trước đi, chốc nữa xong việc ta sẽ qua.”

“Vâng.” Nét vui vẻ của nữ nhân lộ rõ phía đuôi lông mày.

Tân Đức Trạch phất phất tay, gọi mấy tên sai vặt lên rồi phân phó: “Đi tìm mấy bà mụ hộ tống di nương trở về.”

Lý Hoạ Bình bước hai ba bước lại quay đầu lại, dáng vẻ lưu luyến rồi rời đi.

Đêm đó, hắn đã đến nghỉ ở “Lê Hương Cư”.

Vào tiết trời cuối thu, hừng đông đến ngày càng chậm. Trải qua một đêm mưa thanh tẩy, không khí cũng trở nên sạch sẽ dễ chịu.

Khi Tân Hà tỉnh dậy cũng vừa qua giờ mão(*). Nàng nằm trên giường nhớ mẫu thân đến phát ngốc, trước kia khi vẫn còn ở chính phòng, tối nào mẫu thân cũng dỗ nàng ngủ. Còn nhớ kiếp trước, khi nàng bị tổ mẫu bắt chuyển sang “Đức Huệ Uyển”, nàng còn thấy khó chịu rất lâu.

*Giờ mão: 5-7 giờ sáng.

“Tiểu thư, nên dậy đi thôi.” Vân Đoá vừa đi đến vừa nói, nàng vén đôi màn sa mỏng hồng phấn thêu hoa lên.

“Ừ.” Nàng ngáp dài rồi ngồi dậy: “Bên ngoài còn mưa không?”

“Tạnh mưa rồi nhưng tiết trời vẫn còn âm u, không nhìn thấy mặt trời.”

Vân Đoá lấy trong tủ quần áo ra một chiếc giao lĩnh ngắn màu nghệ cùng một chiếc mã diện màu xanh mát, hầu hạ Tân Hà mặc lên.

“Đến phòng mẫu thân ăn sáng đi, ta nhớ người quá.”

“Vâng.” Vân Đoá cười đáp, nhìn đại tiểu thư bên ngoài thì ổn trọng nhưng thực ra sâu bên trong vẫn là một đứa nhỏ, hôm qua vừa gặp chủ mẫu, hôm nay lại đòi gặp.

Đêm qua mưa như trút nước khiến mấy chỗ trũng trong viện đọng không ít nước, Vân Linh đang sai sử mấy bà mụ quét cho sạch thì đã thấy Vân Hà ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, nàng cười nới: “Mới sáng sớm, tiểu thư muốn đi đâu vậy?”

“Ta sang chỗ mẫu thân.”

“Có cần nô tì đi theo không?” Vân Linh lại hỏi.

Tân Hà ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Không cần đâu, có Vân Đoá đi theo là được rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Trong lòng Vân Linh chợt căng thẳng, giọng điểu của nàng vừa rồi không giống một đứa trẻ nên có….

Phòng của mẫu thân cách Liên Uyển cũng không xa nhưng vì hôm qua mới mưa to, đường đi có chút lầy lội nên hai người đi một lúc lâu mới đến “Đức Huệ Uyển”.

Ở trong viện, nhũ mẫu Hứa thị đang giao việc cho nha hoàn, vẻ mặt nghiêm túc.

Nha hoàn này tên là Thải Nguyệt, Tân Hà rất quen mặt, nàng ta là nha hoàn hồi môn thân cận của mẫu thân.

Hứa thị vừa quay đầu đã thấy Tân Hà vội bước lên đón nàng vào: “Sao đại tiểu thư lại sang đây sớm như vậy?... thời tiết ngày càng lạnh, người phải chú ý sức khoẻ một chút.”

“Đêm qua ta mơ thấy mẫu thân nên sáng nay muốn sang thăm người.”

Hứa thị vui cười,vuốt ve hai búi tóc của Tân Hà. Chính mắt nàng nhìn đại tiểu thư lớn lên nên trong lòng cũng thấy gần gũi một chút.

Tân Hà đi theo Hứa thị vào phòng, vừa đi vừa giương mắt đánh giá viện của mẫu thân, vừa vào cửa là đường hành lang quanh co khúc khuỷu, từng phiến đá xanh lớn nhỏ khác nhau trải thành lối nhỏ.

Trên thềm cẩm thạch trắng trồng thật nhiều hoa cúc, có chậu đang nở rộ, tràn ngập sắc vàng rực rỡ. Bên lối nhỏ cũng trồng rất nhiều loại hoa nhưng có lẽ do trận mưa lớn đêm qua, nhiều cánh hoa đã dập nát điêu tàn, thoáng qua vẻ hiu quạnh.

Mấy nha hoàn hơn tuổi đang cặm cụi quét sân, vừa trông thấy nàng liền xoay người hành lễ.

“Đã sắp vào đông rồi, tiểu thư nếu có đi ra ngoài thì hãy mặc ấm một chút.”

“Ta biết rồi, Hứa ma ma.”

Bước chân Vân Đoá chậm lại một nhịp, Hứa thị đây là đang trách nàng không chăm sóc tốt tiểu thư, nàng cũng âm thầm trách chính mình, hôm nay nóng lòng xuất môn nên quên không khoác thêm áo cho tiểu thư.

Trong phòng vô cùng ấm áp, Tần thị sau khi sinh con gái thì cơ thể yếu ớt, cực kỳ sợ lạnh, đêm qua lại mưa to nên sáng nay đã đốt lò sưởi. Tân Hà vừa bước vào phòng đã nhìn thấy chăn đệm được xếp gọn gàng ngăn nắp.

Giường la hán làm từ gỗ lim vàng có bức cá chép vờn sen được điêu khắc tỉ mỉ, bên trên treo một tấm màn mỏng màu lục nhạt, thoạt nhìn rất mộc mạc giản dị.

Mẫu thân đã dậy rồi, Thải Phong đang hầu hạ bà ấy chải tóc trang điểm.

Gương đồng cổ kính tinh xảo phản chiếu một bên sườn mặt xinh đẹp nhưng nhuốm đầy mệt mỏi của Tần thị, nàng cũng rất nhanh nhìn thấy Tân Hà phấn điêu ngọc trác (*) phản chiếu trong gương.

*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại, trắng nõn. Thường chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu nhưng cũng có thể dùng chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

“Hà nhi, đến đây nào.” Nàng quay người lại, dang tay đón nữ nhi.

“Mẫu thân.”

Nhìn thấy nữ nhi nhào vào lòng mình làm nũng, trái tim Tần thị cũng ấm áp ngọt ngào.

“Hà nhi, đêm qua ngủ có ngon không?”

“Không ngon, con mơ thấy mẫu thân…”

Một âm thanh rầu rĩ đáng thương từ trong ngực nàng vang lên, Tần thị bật cười: “Được rồi, con có thích ăn bánh đậu mật không, ta đã đặc biệt cho người làm rồi, nhất định con sẽ rất thích.”

“Vâng…”

Hứa thị sai người bưng bữa sáng lên còn mình thì đứng bên cạnh hầu hạ hai mẹ con Tần thị dùng bữa.

Tân Hà gắp một miếng bí đỏ vào bát Tần thị: “Sao không thấy phụ thân ạ?”

Sắc mặt Tần thị ảm đạm, lơ đãng nói: “Có lẽ đang ở chỗ Lý di nương rồi.”

“Lý di nương?” Tân Hà sững sờ rồi sực nhớ ra điều gì đó: “Chạng vạng hôm qua, Xuân Hồng có mang sang một chút điểm tâm, nói là chủ tử nàng thấy ngon, đặc biệt tặng cho con.”

“Hà nhi có ăn không?” Tần thị khẩn trương hỏi.

“Con không, hôm qua con ăn cơm no nên đã thưởng hết cho nha hoàn rồi.” Tân Hà nhìn sắc mặt mẫu thân không tốt thì nhẹ nhàng giải thích.

“Làm như vậy cũng tốt, con còn nhỏ sẽ chưa hiểu được lòng người nguy hiểm, trên đời này, người yêu thương quan tâm con nhất cũng chỉ có ta. Mẫu nữ liền tâm. Còn nhưng người khác không nên tin tưởng. Lý di nương kia là kẻ tham vọng, tâm sâu khó lường, nàng ta dựa vào được phụ thân con sủng ái, mấy ngày mới vào cửa ra sức khước từ đến chính phòng thỉnh an, mà cũng thật nhiều cớ, nay thì phong hàn, mai thì đau đầu…”

Tần thị nói đến đây thì ngừng một chút, ánh mắt nhu hòa nhìn nữ nhi: “Nhưng Hà nhi cũng đừng lo, chỉ cần có mẫu thân ở đây, không kẻ nào dám bắt nạt con đâu.”

“Nhi nữ không sợ.” Trong lòng Tân Hà ấm áp, trên đời này cũng chỉ có mẫu thân mới liều mình bảo vệ nàng như vậy.

Mặc dù kiếp trước, mẫu thân không hề được phụ thân sủng ái nhưng nàng chưa từng phải chịu tủi thân.

Nghĩ vậy, có lẽ do bà đã gánh hết gian nan cho nàng rồi.

“Được rồi, không nói đến việc này nữa. Đến đây mẫu thân bón con một ít cháo hạt sen ngân nhĩ nào.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nữ nhi, Tần thị không khỏi thở dài, dù sao thì nữ nhi vẫn còn quá nhỏ, chưa thể hiểu hết những lời nàng vừa nói.

Tân Hà bị đút hết một chén, bụng nhỏ tròn vo, nhìn mẫu thân định múc thêm một chén cháo nữa đành phải mở miệng ngăn cản: “Mẫu thân, con no rồi.” Nói xong còn ợ lên một cái cho hợp cảnh, bà mụ lẫn nha hoàn trong phòng không nhịn được đều mím môi cười.

“…” Tần thị cũng bật cười.

Sau khi ăn xong, Tân Hà ngồi cùng mẫu thân một lúc rồi mới cùng nha hoàn của mình rời khỏi “Đức Huệ Uyển”.

Nàng vừa đi được một lúc thì Thải Nguyệt đã nhanh chóng đi vào.

“Chuyện ta giao cho ngươi đã tìm hiểu được chưa?” Tần thị đang dựa đầu vào tháp canh cửa sổ đọc sách, thấy nàng tiến vào thì hỏi.

“Vâng, chủ mẫu, đã điều tra rõ. Đêm qua, Lý di nương đội mưa đứng ở trước của thư phòng đợi đại lão gia, nghe nói quần áo trên người đều bị ướt mưa, đại lão gia rủ lòng thương hại nên đêm qua mới tới phòng nàng.”

“Mưa ướt quần áo? Thương hại? …” Tần thị cắn chặt môi, nghĩ đến chuyện nữ nhi kể trong bữa cơm, chợt hiểu rõ: “Hừ, quả thực khôn ngoan…Còn biết lợi dụng Hà nhi để nhận ân sủng.”

“Đi, thỉnh Tôn di nương và Lý di nương qua đây, nói đêm qua ta bị nhiễm phong hàn, đau đầu không thôi cần bọn họ đến hầu bệnh.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay đây.” Thải Nguyệt hành lễ rồi xoay người rời đi.

“Hà nhị là giới hạn của ta, Lý Hoạ Bình ngươi dám tính kế trên người nàng, vậy thì đừng trách ta…” Giọng nói Tần thị ảm đạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.