Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 48



Khi trời dần tối, xe ngựa của Tân Đức Trạch chầm chậm chạy đến trước cổng Tân phủ, hắn vừa xuống xe, nha hoàn nhị đẳng Tiểu Mạn của ‘Lê Hương Cư’ đã tiến lên đón, cúi người hành lễ: “Đại lão gia, Lý di nương mời ngài qua đó một chuyến, nói là có việc muốn thương lượng.”

Tiểu Mạn búi song kế, dáng vẻ thanh thoát. Nàng ta là do một tay Xuân Hồng dạy dỗ mà ra, lanh lợi nhạy bén đều có đủ.

Tân Đức Trạch nhíu mày, Lý Hoạ Bình đúng là càng ngày càng không có phép tắc, vậy mà dám để một nha đầu chặn hắn ở trước cổng Tân phủ: “Lý di nương đâu?” Giọng điệu của hắn giống như đã muốn nổi giận.

Tiểu Mạn cúi đầu trả lời: “Di nương hoài thai, không thể ra ngoài được ạ.”

“……” Tân Đức Trạch hơi mơ hồ, vội vàng hỏi: “Ngươi nói Lý di nương có thai ư?”

“Vâng thưa Đại lão gia.”

Tân Đức Trạch cười phá lên, đi nhanh về hướng ‘Lê Hương Cư’, vừa đi vừa nói: “Biết từ khi nào? Đại phu nhân đã biết chưa?”

Con nối dõi của Tân phủ vô cùng mỏng manh, Đại phòng lâu rồi cũng không sinh được hài tử, vui sướng trong lòng hắn không tài nào kiềm chế được.

“Lúc sáng sớm, di nương cứ ói liên tục, lại ngã một cái, chúng nô tỳ có chút sợ hãi. Bèn đi bẩm với Đại phu nhân, Đại phu nhân nghe xong thì đi cùng Lưu đại phu đến.”

“Lưu đại phu chẩn bệnh, mới biết được Lý di nương có thai.” Tiểu Mạn nói chuyện rõ ràng lại rủ rỉ êm tai. Nói chuyện rất biết chọn trọng điểm.

Tân Đức Trạch lấy làm kinh hãi: “Sao lại ngã? Có đáng lo không?”

“Đại lão gia yên tâm, không có gì đáng ngại.”

Đến trước cửa ‘Lê Hương Cư’, còn không đợi người thông báo hắn đã vội vàng vọt vào.

Đám nha đầu, bà tử trong phòng thấy Đại lão gia mặc cả quan phục đến, kinh sợ lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Đều đứng lên cả đi.” Tân Đức Trạch phẩy tay, đi thẳng đến gian tây.

Lý Hoạ Bình được nha hoàn hầu hạ =, kê một chiếc gối ở sau lưng. Nàng ta chưa bao giờ thấy Tân Đức Trạch mặc triều phục, tuấn lãng lại lộ vẻ uy nghiêm, mặt nàng ta nhất thời đỏ bừng: “Đại lão gia……”

Tân Đức Trạch ba bước thành hai bước đến trước giường, cầm tay nàng ta: “Bình nhi, vất vả cho nàng rồi.”

“Đại lão gia sao lại nói như vậy, vì người sinh con dưỡng cái, là phúc phần của nô gia.” Nàng ta hơi cúi đầu, phần gáy trắng nõn tuyệt đẹp khiến kẻ khác thương tiếc.

“Được……muốn ăn gì, dùng gì cứ việc sai người đi tìm Đại phu nhân, đừng làm mình tủi thân.”

“Buổi sáng Đại phu nhân cũng tới rồi, Đích tiểu thư cũng đến chúc mừng, chỉ là quá cao……”

Lý Hoạ Bình còn chưa nói hết lời, Xuân Hồng đã lập tức chen vào: “Đại phu nhân mang đến rất nhiều thuốc bổ, rất quan tâm di nương. Đến cả Đại tiểu thư cũng tặng điểm tâm đến…….”

Nàng vừa nói, vừa đưa thuốc an thai đến cho Lý Hoạ Bình: “Di nương, uống hết chén thuốc này trước đã.”

Lý Hoạ Bình hơi miết miệng, đưa tay nhận lấy, nhắm mắt nhắm mũi uống sạch một hơi.

“Nha đầu ngươi vậy mà lại rất hiểu chuyện, từ nay trở đi, bạc mỗi tháng tăng gấp đôi.” Tân Đức Trạch nghe nàng nói chuyện, trong lòng lo lắng, nam nhân nào mà không mong muốn thê thiếp hoà thuận, gia đình an yên. Tần thị luôn luôn dịu dàng, ôn hoà, đây là điểm mà hắn thích nhất.

Xuân Hồng cúi người hành lễ: “Đa tạ Đại lão gia.”

Tân Đức Trạch nói: “Vừa về đến phủ liền chạy đến xem nàng, còn chưa kịp thay thường phục…… Ta về sửa sang lại một chút, chốc nữa lại đến với nàng.”

“Đại lão gia……” Lý Hoa Bình kéo tay hắn, nũng nịu kêu.

“Sao vậy? Nói.” Nam nhân thấy nàng ta mặc trang phục thường ngày màu trắng tuyết, không thoa phấn son, bộ dáng so với trước càng đáng thương hơn mấy phần, tâm lập tức mềm nhũn.

“Nô gia muốn……” Nàng ta ấp úng, giống như có chút sợ hãi.

“Không sao, muốn nói gì thì cứ nói đi…..” Tân Đức Trạch vỗ vỗ tay nàng ta.

“Nô gia muốn mấy nha đầu, bà tử đắc lực qua đây….. người ở viện ta quá ít…. Làm việc không tiện.”

Tân Đức Trạch gật đầu: “Chuyện này thì dễ, nàng không cần lo lắng. Đại phu nhân làm việc rất thoả đáng, ta nói với nàng ấy một câu, nàng ấy sẽ sắp xếp ổn thoả.”

“Đại lão gia……” Giọng nói của Lý Hoạ Bình càng thêm mềm mại yêu kiều: “Khi nô gia vẫn chưa vào phủ, Tam thẩm trong nhà là bà đỡ, rất có tiếng ở chỗ ta. Nên nô gia cũng biết nên dưỡng thai thế nào.”

Xuân Hồng che miệng ho khan một tiếng, Lý Hoạ Bình biết nàng ta là có ý gì, chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Đứa bé này nô gia muốn tự mình chăm sóc, Đại lão gia cứ yên tâm, nhất định sẽ cho lão gia thêm một tiểu tử trắng trắng mập mập.”

Tân Đức Trạch không nói gì, Tần thị là đương gia chủ mẫu, không thể không để nàng làm mấy chuyện này.

“Đại lão gia……” Lý Hoạ Bình bỗng nhiên hoa khan, vỗ ngực giống như không thở nổi.

Tân Đức Trạch hoảng sợ, vội vuốt sau lưng nàng ta, đồng ý nói: “Nàng cứ an tâm dưỡng thai, việc này ta đồng ý rồi.”

Lý Hoạ Bình nghe hắn nói như vậy, mới dần dần ngừng ho khan. Nàng ta nước mắt lưng tròng dựa vào lồng ngực Tân Đức Trạch, cười dịu dàng.

Xuân Hồng đứng ở một bên, trong lòng thầm nghĩ: khả năng giả vờ đáng thương của di nương từ trước đến nay vẫn luôn xếp nhất, nếu đầu óc cũng được một nửa như vậy, còn lo gì không có chỗ đứng trong Tân phủ.

Tân Đức Trạch ngồi cùng nàng ta một lúc rồi nới đứng dậy rời đi. Xuân Hồng thấy người đã đi xa, quay đầu nói với Lý Hoạ Bình: “Đề nghị ban nãy của nương nương là có ý gì? Vì sao không để Đại phu nhân chăm thai giúp người?”

Lý Hoạ Bình liếc nhìn nàng ta một cái: “Ngươi thì hiểu cái gì? Để Tần thị chăm sóc ta, sao có thể yên tâm với nàng ta, con cái đại trạch viên không dễ chăm sóc, đương nhiên ta muốn tự chăm sóc cho con mình rồi.”

Nàng ta lý lẽ thẳng thừng như thế, Xuân Hồng tức đến bật cười: “Di nương, người là ngốc thật hả? Vì sao người không dùng đầu óc mà suy nghĩ kỹ càng một chút, Đại phu nhân là đương gia chủ mẫu, có thể nói cả hậu viện Tân phủ đều nằm trong tay nàng ta. Nếu như nàng ta rắp tâm khiến người sảy thai, người thấy người có thể giữ được sao?”

“Nhưng mà, nàng ta tự tay chăm sóc người, thì lại không giống vậy nữa.”

“Một khi người xảy ra chuyện, bất luận kẻ đầu sỏ là ai, nàng ta cũng không thể thoát tội. Chỉ bằng điểm này, nang ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc người….. thẳng cho đến khi người thuận lợi sinh con.”

Từng câu từng chữ của Xuân Hồng đều có lý, Lý Hoạ Bình tỉnh táo lại chút ít. Nhưng nghĩ lại, lại thấy nàng ta nói hơi quá, sinh một đứa bé thôi mà, đâu có đáng sợ như lời nàng ta nói.

“Được rồi được rồi, ta vẫn luôn biết lời của ngươi có lý, nhưng mà hôm nay ta mệt quá rồi….. muốn nghỉ ngơi.”

Lý Hoạ Bình nói xong bèn nằm xuống, nếu như không nhân lúc có thai bắt chẹt Tần thị……về sau không biết đến bao giờ nàng ta mới có cơ hội quang minh chính đại mà xỉa xói. Nàng ta không đợi nổi nữa rồi. Hơn nữa, con của mình, đương nhiên nàng ta phải cẩn thận, chẳng nhẽ nàng ta lại không tận tâm bằng người ngoài sao? Nàng ta không tin.

Xuân Hồng thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài. Vốn dĩ Tiểu Mạn đứng ở bên ngoài, thấy nàng ta di ra, lập tức đi lên.

“Xuân Hồng tỷ tỷ…… tính cách di nương bướng bỉnh. Ta nghe cũng thấy tủi thay cho tỷ, nhưng lời tỷ nói rõ ràng đều là suy nghĩ cho nàng.”

Xuân Hồng phẩy tay, nói: “Nói mấy thứ này làm gì, chúng ta là nô tỳ, đây đều là việc phải làm.” Ngừng một chút, nàng ta giao phó: “Từ nay trở đi, phàm là thứ gì lấy từ Nhị phòng qua đều không được dùng.”

Tiểu Mạn nghi hoặc nói: “Xuân Hồng tỷ tỷ…….”

“Cứ theo lời ta mà làm.”

“Vâng.”

Tân Đức Trạch về ‘Lăng Nhã Các’ thay thường phục rồi đến chỗ Tần thị. Dọc đường đi hắn đều suy nghĩ, rốt cuộc nên mở miệng thế nào mới nói ra được thai của Lý di nương không cần nàng chăm sóc.

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa đều không ổn.

‘Đức Huệ uyển’ đèn đuốc sáng trưng. Tần thị kêu đám nha hoàn bưng thức ăn lên, vừa ngẩng lên đã trông thấy nam nhân đứng ngẩn người trước cửa: “Phu quân, sao lại không vào?”

Tân Đức Trạch cười rồi đi qua, ngồi ở chủ vị.

Tần thị hầu hạ hắn ăn cơm, lại cùng hắn nói chuyện: “Lý di nương hoài thai rồi, hôm nay thiếp đi thăm nàng, hết thảy đều tốt đẹp.”

“Làm phiền Hân nhi rồi.” Tân Đức Trạch kéo tay nàng, để nàng ngồi xuống: “Đại phòng có nàng, là phúc của Tân gia.”

Hắn tự tay múc một bát chè hạt sen cho Tần thị, lại nói: “Ban nãy ta cũng mới đi xem nàng ấy, Lý di nương nói muốn mấy nha đầu, bà tử……”

“Hử?” Tần thị nhận bát, liếc hắn một cái.

“Nàng ấy nói, bản thân tự chăm sóc mình được…….”

Tần thị rất lâu không đáp lại, nàng đã đồng ý với nữ nhi, bèn không đi chăm sóc cái thai của Lý Hoạ Bình. Thế nhưng, nàng đã căn nhắc chuyện này trong lòng, thế nhưng Tân Đức Trạch tụ nói ra, lại là một chuyện khác. Vẫn là có chút khó chịu. Nàng vốn nghĩ phu quân sẽ không đối xử tốt với Lý Hoạ Bình như vậy……. Dáng vẻ vừa mang thai đã cậy sủng mà kiêu thế này quả thực khó mà tưởng tượng được.

“Cô nương, ăn chút cái này đi, bổ khí huyết đấy.” Hứa thị đứng ở một bên, thấy nàng thật lâu không đáp bèn đi qua, gắp một miếng bánh mứt táo vào đĩa trước mặt nàng.

Tần thị mới phản ứng lại, cười nói: “Đa tạ Hứa ma ma.”

“Lý di nương suy nghĩ chu toàn, sáng sớm ngày mai, ta sẽ tuyển mấy nha đầu bà tử đắc lực trong phủ qua hầu hạ…….”

Tân Đức Trạch thấy mắt nàng phiếm hồng, trong lòng cũng áy náy. Biết làm nàng tủi thân, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nắm chặt tay nàng.

Hôm sau, sáng sớm Tân Hà đã đến thỉnh an Tần thị, nói bóng nói gió thật lâu, cuối cùng mới biết được chuyện tối qua từ miệng Thải Phong, Thải Nguyệt. Nàng thở phào một cái, cuối cùng mẫu thân cũng thông suốt rồi.

Nàng lo lắng cả một đêm, ngủ cũng không yên ổn, chỉ sợ mẫu thân đột nhiên lại thay đổi. Cũng may việc này cứ từng bước tiến hành theo dự tính….. Kiếp này, nàng muốn xem thử xem, Lý Hoạ Bình còn có thể giở thủ đoạn gì?

Sau khi rời khỏi ‘Đức Huệ Uyển’, Tân Hà tự nghĩ đến tâm tư của mình, cứ đi rồi lại dùng không có mục đích. Vân Linh đi ở đằng sau, thấy nắng hôm nay rất đẹp, nên cũng không cất tiếng làm phiền nàng.

“A, đây không phải là Hà muội muội sao? Nhiều ngày rồi không gặp, hạch đào tô có ngon hay không?” Triệu Uyên, Tân Minh Tuyên và Cố Vọng Thư cùng nhau rời khỏi học đường. Lão tiên sinh bị ốm nên để bọn hắn tự học. Mấy người cảm thấy nhàm chán nên muốn đi dạo quanh trong viện. Không ngờ là trên đường lại gặp được Tân Hà.

“Rất ngon.” Tân Hà giương mắt nhìn hắn, nhớ lại hương vị của hạch đào rô nên vô thức nói ra.

“Thật vậy sao? Muội thích là tốt rồi. Chỗ ta vẫn còn nhiều loại điểm tâm lắm, chút nữa cũng tặng cho muội.” Thiếu niên vận một kiện trực chuế sắc xanh, cười lên vô cùng rực rỡ.

Tân Minh Tuyên bước bước lớn đi qua, cười nói: “Ngươi lại lừa Hà nhi của chúng ta, điểm tâm của ngươi tròn méo thế nào, sao từ trước đến giờ ta chưa từng thấy?”

“Ca ca.” Tân Hà cúi người hành lễ, lơ đãng nhìn thấy Cố Vọng Thư đứng ở cách đó không xa, môi mỏng mím chặt, không có biểu tình gì.

Lòng nàng hơi động, hô: “Tứ thúc.”

Nghe thấy nàng gọi hắn, Cố Vọng Thư bèn đi qua, xoa xoa trán nàng: “Sao lại mặt ủ mày ê, có tâm sự gì sao?”

Tân Hà lắc đầu. Sao mà hắn và mẫu thân thật giống nhau, cứ gặp là lại xoa trán nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.