Những ngày sau đó, mọi chuyện vẫn bình yên. Tuy nhiên Thuỵ Du vẫn
không lơ là cảnh giác. Boss muốn tăng mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cũng đều có lí do của nó. Thời gian này cô không rời khỏi Đình Dương một
bước, lúc nào cũng bám theo hắn sát nút. Tối đến, thay vì ngủ ở phòng
của mình như mọi lần, cô liền đổi hẳn lên căn phòng đối diện phòng của
hắn. Tất nhiên điều này Thuỵ Du không nói cho Đình Dương biết.
Sự yên bình những ngày qua cũng giúp cho Thuỵ Du chuẩn bị thêm một số thứ. Như là xây dựng thêm hệ thống camera ở những góc khuất hoặc là trang bị thêm một hệ thống song sắt đặc biệt kiên cố ở những nơi như cửa ra vào, cửa sổ, mái nhà hoặc cửa thông gió. Hệ thống này được nguỵ trang rất
kĩ, khi nào cần sẽ được kích hoạt. Có hàng song sắt này bảo vệ bên ngoài thì không thể nào phá cửa vào trong được, trừ khi dùng thuốc nổ với
liều lượng rất lớn mới hi vọng làm chúng biến dạng. Đây là một trong
những cách giải quyết vấn đề tiêu cực nhất do tổ chức đưa ra. Khi hệ
thống này được kích hoạt, người ở trong nhà chính thức bị giam cầm, tuy
rằng người ngoài không thể nào xâm nhập và tấn công, nhưng những người
bên trong cũng không thể nào thoát ra được. Trừ khi chúng bị vô hiệu hoá bằng chính thiết bị kích hoạt ban đầu.
Những việc này, Thuỵ Du làm tương đối cẩn thận. Cô liên lạc với tổ chức vào
ban đêm, công việc lắp đặt sẽ diễn ra vào sáng ngày hôm sau với một tốc
độ và lịch trình được tính toán sẵn sao cho phù hợp với thời gian cả hai từ trường về nhà là phải hoàn tất. Ngoài ra cô còn liên lạc đến trụ sở
để thay đổi vũ khí của mình, vẫn là những vật đó nhưng đổi sang loại tốt nhất. Cô thậm chí luôn sẵn sàng cho một trận chiến không cân sức bất kì lúc nào.
Những gì cần và có khả năng
chuẩn bị, Thuỵ Du cũng đã chuẩn bị xong. Vài ngày trước, moto của Đình
Dương đến hạn bảo trì, đến ngày hôm nay có lẽ đã hoàn tất. Vì thế vào
buổi sáng, Đình Dương và Thuỵ Du đi taxi đến trường, dự định sau giờ học sẽ sang trung tâm bảo trì lấy xe rồi quay về nhà. Mọi chuyện vẫn nằm
trong kế hoạch và tầm kiểm soát của cô cho đến khi có một số thay đổi
xảy ra.
Lịch học của trường tuần này có
một chút thay đổi. Ngày mai, toàn trường được nghỉ học nên hôm nay buổi
chiều sẽ học thời khoá biểu của sáng hôm sau, tạm thời cắt giảm thời
gian tự học và sinh hoạt câu lạc bộ. Vì lí do sức khoẻ, nên giáo viên
phụ trách tiết học cuối cùng buổi chiều của lớp Đình Dương xin nghỉ. Vì
thế lớp hắn nghiễm nhiên được về sớm. Thuỵ Du ngồi trong lớp, nhìn mọi
người kéo nhau ra về trong lòng đã rung lên một hồi chuông báo động.
Nhưng cô lại tự trấn an mình, không sao, có lẽ Đình Dương sẽ lên thư
viện đọc sách để đợi cô về chung như mọi lần. Nhưng hôm nay mọi chuyện
lại không như thế. Trong năm phút chuyển tiết ngắn ngủi, Thuỵ Du nhận
được tin nhắn của hắn. Nội dung chẳng có gì tốt đẹp.
"Bây giờ anh đi lấy xe trước rồi quay lại trường đón em sau."
Thuỵ Du ôm trán, vội vàng trả lời lại. Cô không thể để hắn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình được.
"Chờ em hết tiết rồi đi chung luôn được không?"
"Anh lỡ lên xe taxi rồi. Dù sao anh cũng rảnh, tiện đường chờ đợi làm thủ tục luôn."
Thuỵ Du hết cách, hơn nữa hắn cũng đã bắt đầu xuất phát, e là không có cách
nào dừng lại được. Thuỵ Du nhìn đồng hồ, còn 40 phút nữa mới tan học.
Trong 40 phút này, có biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra. Cô không thể
nào tập trung vào bài giảng được nữa, Thuỵ Du lần lượt cất tập vở vào
balo, trong đầu không ngừng tìm cách trốn học thoát ra ngoài. Bây giờ
nếu như cô xin đi vệ sinh thì cũng tốt nhưng lại chẳng thể quang minh
chính đại mang balo theo. Lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ trong
balo của cô cũng chứa những thứ không nên để cho người ngoài nhìn thấy.
Một nữ sinh bàn trên của Thuỵ Du bất ngờ ngất xỉu, cả lớp tiện thể xôn xao
bàn tán. Một vài nam sinh chia nhau ra dìu người này lên phòng y tế.
Cũng từ đó Thuỵ Du tìm ra được cách cho mình. Nhưng giữa tình hình này,
nếu như cô hành động thì có vẻ không được ổn lắm, rất nhanh sẽ bị nghi
ngờ là đang diễn kịch hùa theo để trốn tiết. Vì thế Thuỵ Du cố gắng nán
lại thêm vài phút nữa cho đến khi lớp học ổn định lại trật tự rồi liền
giả vờ bị đau dạ dày đột xuất để xin lên phòng y tế. Nhìn sự thống khổ
trên gương mặt của cô lúc đó, giáo viên đứng lớp liền nhanh chóng đồng
ý.
Vừa ra khỏi lớp, Thuỵ Du liền chạy như bay đến nơi mình và Khải Ân từng trèo trường ra ngoài ngày trước. Không cần phải suy nghĩ, do dự, Thuỵ Du trực tiếp vận dụng hết công suất kĩ
năng môn nhảy cao của mình đêt một lần duy nhất nhảy qua bức tường rất
nhẹ nhàng. Thật tình mà nói, nó cũng không quá cao. Thời gian gần đây,
nhà trường đã tốt bụng tháo bớt hàng rào kẽm gai đầy nguy hiểm, điều này cũng giúp công cuộc trốn thoát của cô tiện thêm mấy phần.
Đúng lúc này thì Đình Dương lại tiếp tục nhắn tin đến.
"Vẫn chưa xong. Vậy anh về nhà trước rồi lấy xe ô tô lên trường đón em."
Thuỵ Du trả lời qua loa rồi bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà. Hiện tại
cô không quan tâm lắm đến chuyện sẽ giải thích như thế nào với Đình
Dương về sự xuất hiện của mình ở nhà lúc này, cô chỉ cần biết, mình phải gặp hắn càng nhanh càng tốt.
Xe taxi
dừng ở đầu đường, bởi vì khoảng cách bên trong không đủ rộng cho tài xế
quay đầu xe ra ngoài nên Thuỵ Du buộc phải đi bộ đoạn đường còn lại. Từ
đầu đường vào đến biệt thự tuy không quá xa, chỉ mất khoảng chừng 5 phút đi bộ, thế nhưng với một người đang vô cùng khẩn trương như cô thì đây
là một đoạn đường dài.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Không biết đã nấp sẵn ở nơi nào, Oliver bất ngờ xuất hiện chắn ngang đường đi của Thuỵ Du. Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy mình không có thời gian đôi co
với hắn, nhưng vẫn không có ý định gây thù chuốc oán nên đành từ chối
một cách ngắn gọn và lịch sự hết sức có thể.
- Hôm nay tôi bận, để lúc khác được không?
- Tôi cần gặp em ngay bây giờ.
Oliver vẫn không chịu dời bước, điều này khiến Thuỵ Du thật sự nổi nóng vì sự
đáng ghét của hắn ta. Cố gắng ngăn cản bản thân mình làm điều gì đó bạo
lực, Thuỵ Du cố gắng áp chế sự tức giận của mình, nói lại một lần nữa.
- Phiền anh, tránh ra.
Thấy rằng người trước mặt đã sớm giận dữ, Oliver biết rằng cô sắp ra tay
đánh người nếu như hắn không chịu nhường đường nên đã sớm có sự chuẩn
bị.
- Nếu em không muốn dùng lời để nói chuyện, vậy thì tôi đành phải dùng cách khác rồi.
Oliver vừa dứt lời, liền có ba người đàn ông bước ra, nhìn qua tướng tá cao to vạm vỡ, xăm trổ đầy mình Thuỵ Du đã biết đây là những thành phần bất
hảo. Hắn muốn dùng cách này để ép buộc cô.
- Anh nghĩ những người này đủ để giữ chân tôi sao?
Thuỵ Du quét mắt qua ba người đàn ông đầy khinh thường. Nhìn qua cũng biết
đây chỉ là những kẻ giang hồ tầm thường, chuyên đâm thuê chém mướn ngoài chợ. Bọn họ đủ sức để khống chế cô sao? Chuyện không tưởng.
Oliver không đáp lời của Thuỵ Du. Hắn đã sớm có tính toán. Những người này tất nhiên sẽ không đủ sức để cưỡng ép cô, nhưng có thể giữ chân cô một lúc. Cho đến khi Mộng Thy làm xong những gì cần làm.
Ba người đàn ông bị lời nói đầy sỉ nhục của Thuỵ Du kích thích nên không
đợi lệnh của Oliver mà đã xông lên. Thuỵ Du không có tâm trạng để đánh
nhau cho lắm, thay vì tấn công thì cô chủ yếu chỉ phòng thủ và tìm đường thoát ra khỏi vòng vây để về nhà. Nhưng dường như tất cả đều nằm trong
dự định của Oliver, hắn biết Thuỵ Du sẽ làm những gì nên đã âm thầm dặn
dò trước. Ba người đàn ông này không phải là đối thủ mạnh, bọn họ tất
nhiên có tấn công, nhưng không nhiều. Chủ yếu là tạo ra một vòng vây
kiên cố, không cho cô chạy thoát. Ban đầu Thuỵ Du còn nương tay, nhưng
dần dần cô cũng nhận ra rằng bọn họ không có chủ ý muốn đánh nhau mà chỉ là tạm thời giữ chân cô ở đây. Vì thế cô liền phản kích lại, nếu không
xử lí những chướng ngại vật phiền phức này thì khó lòng tiến về phía
trước.
Không bao lâu sau thì những người
đàn ông đã nằm rạp xuống đất. Thuỵ Du không do dự mà chạy tiếp về nhà.
Oliver không cản cô lại, hắn nhìn đồng hồ treo tay rồi tự mình cân nhắc. Thời gian đã đủ lâu, nếu Mộng Thy chưa làm xong thì chỉ trách cô ta quá vô dụng.
Thuỵ Du vừa về đến nhà đã đụng
mặt Mộng Thy ở cổng. Cô ta nhìn cô, khẽ nở một nụ cười mỉa mai rồi rời
khỏi. Trong đầu Thuỵ Du không khỏi tò mò về lí do Mộng Thy xuất hiện tại nơi này. Những đây không phải là một trong những vấn đề cần được quan
tâm hàng đầu.
Vừa bước vào nhà, Thuỵ Du
đã cảm thấy được bầu không khí khác lạ. Nhưng đó không phải là sát khí
hay cảm giác nguy hiểm rình rập, mà là sự im lặng đáng sợ. Trước đây, ở
nhà Đình Dương cũng không nói nhiều, không gian khá yên tĩnh. Nhưng chưa bao giờ nó mang đến cho cô cảm giác sợ hãi. Thuỵ Du bước qua phòng
khách, nhìn một xấp hình lộn xộn trên bàn trà, toàn thân bỗng chốc hoá
đá. Tất cả đều là hình chụp vũ khí của cô ngày hôm trước, thậm chí còn
có những tấm hình của cô và em gái Oliver những ngày họ còn ở Rome. Rất
nhiều, rất nhiều. Chúng khiến cô cảm thấy như có một loại áp lực vô hình đè nén làm cho sợ hãi. Thuỵ Du không sợ việc mình sẽ chết khi tham gia
nhiệm vụ, nhưng cô sợ việc sự thật sẽ bị phơi bày. Và giờ đây, nó đang
diễn ra.
Thuỵ Du bước về phòng của mình.
Cửa phòng không đóng, lúc này Đình Dương đang ngồi trên giường, quay
lưng lại với cô. Ở dưới là vali của cô sau khi bị lục tung. Laptop, súng lục, kiếm, dao găm, tất cả đều nằm bất động trên sàn. Chúng chính là
vật chứng tố cáo những gì cô đã làm, về những gì cô đã che dấu và lừa
dối hắn. Balo trên tay Thuỵ Du nặng nề rơi xuống sàn, ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Đình Dương nghe thấy tiếng
động, hắn biết Thuỵ Du đã về, cũng biết hiện tại cô đang đứng ở phía
sau. Nhưng hắn lại không muốn quay đầu lại nhìn. Nếu như là những lúc
khác, có lẽ hắn không hiểu vì sao Thuỵ Du lại có mặt ở nhà vào lúc này,
nhưng bây giờ hắn hiểu rất rõ. Vì cô là vệ sĩ riêng của hắn, nên lúc nào cũng phải túc trực bên hắn 24/24, không một phút nào nơi lỏng.
Tất cả những điều Mộng Thy nói, Đình Dương không tin. Hắn tin Thuỵ Du. Tất
cả những gì Mộng Thy đưa ra, về câu chuyện của Oliver, về những chuyện
không được hợp lí của Thuỵ Du kèm theo những bằng chứng rõ ràng nhất chỉ khiến hắn bất ngờ, nhưng hắn không tin. Tính cách của Đình Dương có
phần cực đoan. Đúng như Oliver đã từng nhận xét, hắn ít khi nào tin ai,
nhưng một khi đã tin thì đó sẽ là niềm tin tuyệt đối. Nếu như niềm tin
đó bị phá vỡ, đó sẽ là vết thương không bao giờ có thể lành, hắn sẽ
không bao giờ tin tưởng ai nữa.
Đình
Dương yêu Thuỵ Du nên hắn tin tưởng cô, hắn không tin lời Mộng Thy đã
nói. Hắn chờ Thuỵ Du về để giải thích. Thế nhưng bây giờ cô đã về, hắn
lại chẳng có can đảm để hỏi. Hắn sợ rủi ro, hắn không muốn niềm tin của
mình bị phá vỡ. Thuỵ Du đã sớm trở thành một trong những người quan
trọng trong cuộc sống của Đình Dương, vì thế hắn không muốn phải phá bỏ
mối quan hệ này trong tức giận và đau đớn.
- Anh chờ em giải thích.
Đáp lại hắn là sự im lặng đến đáng sợ. Đình Dương quay người nhìn Thuỵ Du,
hắn thấy cô nhìn mình đăm đăm. Cô cắn chặt môi, trầm mặc không nói một
lời.
- Em nói gì cũng được. Anh đều tin.
Thuỵ Du không trả lời, cảm thấy việc hô hấp trở nên khó khăn. Tim cô như bị
ai đó bóp nghẹt, đau đớn và bất lực. Cô không muốn nói dối hắn thêm bất
kì lần nào nữa, vả lại vật chứng đã đầy đủ như thế cô đâu còn gì để biện minh cho chính bản thân mình.
- Thuỵ Du, anh xin em, nói gì đi. Chỉ cần em nói tất cả đều là hiểu lầm, em bị
oan, là cô ta hãm hại em. Anh tin, tất cả anh đều tin. Nói gì đi Thuỵ
Du, hãy nói em bị oan đi.
Thuỵ Du nhìn
thấy sự bất lực trong từng lời nói của Đình Dương. Hắn đang ép mình tin
rằng cô bị Mộng Thy vu oan, hắn ép mình tin rằng mọi chuyện không như
những gì hắn được biết. Đúng như hắn nói, chỉ cần cô một tiếng kêu oan
thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Đình Dương lại tiếp tục tin cô, nghĩ
tốt về cô, hắn sẽ không tin vào những gì Mộng Thy nói. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lúc trước. Bọn họ lại tiếp tục sống cùng nhau vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng vì sao cô không thể nào cất tiếng, cô không thể nào nói những
lời dối trá như thế nữa. Thuỵ Du cúi đầu, nói thật nhỏ.
- Đình Dương, em xin lỗi.
Từng câu từng chữ đối với Thuỵ Du đều là một sự cố gắng kinh khủng, lòng cô
càng thêm nặng. Có lẽ từ giây phút này, mọi thứ về cô trong lòng Đình
Dương đều sụp đổ. Sống mũi cô cay cay, cô thật muốn khóc nhưng cô cắn
chặt răng, ngăn chặn dòng nước mắt chực chờ sắp rơi. Cô không được khóc, cô không có quyền để khóc. Cô không bị oan, không xứng đáng có quyền
rơi nước mắt. Đây là hình phạt thích đáng cho việc buông thả tình cảm
của bản thân, không dừng lại đúng lúc khiến cho cả hai đều tổn thương.
Câu trả lời của Thuỵ Du như một cái tát tàn nhẫn vào tình cảm của Đình
Dương dành cho cô bấy lâu nay. Hắn bật cười, thì ra tất cả đều là giả.
Vậy mà hắn lại tin, lại dành hết tất cả tình cảm chân thành của mình cho cô.
- Em vốn dĩ không phải là một người giúp việc nghèo khó mà là người của cha mẹ tôi cài vào để bảo vệ tôi?
Đình Dương hỏi như muốn khẳng định lại tất cả một lần nữa, để hắn một lần nữa thức tỉnh khỏi vở kịch này.
Trước ánh mắt đầy tuyệt vọng của Đình Dương, Thuỵ Du chậm rãi gật đầu. Hắn
lại cười, mỗi lúc nụ cười càng chứa nhiều sự châm chọc và mỉa mai. Đình
Dương không biết, đây là hắn châm chọc cô hay châm chọc chính sự ngu
ngốc của mình.
- Trong suốt quãng thời gian qua, em đều diễn kịch với tôi sao?
Thuỵ Du sợ hình ảnh của Đình Dương lúc này. Còn đâu sự điềm tĩnh và thờ ơ
vốn có. Hắn tức giận, không chỉ thế mà còn là sự giễu cợt, cuối cùng là
bất lực và tuyệt vọng. Lần đầu tiên hắn dành hết tâm tư tình cảm cho một người con gái lại có kết cục như thế này.
Thuỵ Du không trả lời câu hỏi thứ hai của Đình Dương. Bởi vì cô không biết
phải trả lời như thế nào mới đúng. Trong giả có thật, cô cũng không biết khi nào mình đang giả vờ, khi nào mình đang sống thật.
- Tình cảm của em, tất cả những lời em từng nói cũng là giả luôn sao?
Đình Dương đứng lên, bước về phía Thuỵ Du đang đứng. Hắn mỗi lúc càng tiến
lại gần, khiến cho cô vừa sợ hãi vừa đau đớn, không giám đối mặt. Cho
đến khi hắn dứt lời, cô bỗng dưng lắc đầu liên tục.
- Không phải. Mọi thứ có thể là giả nhưng tình cảm của em là thật.
Đình Dương chỉ hỏi, nhưng đã không còn để tâm đến câu trả lời của Thuỵ Du
nữa. Từ bây giờ, bất cứ điều gì cô nói hắn cũng sẽ không tin. Hắn bước
ngang qua cô, thái độ đã sớm thay đổi, dần dần trở nên lạnh lùng và vô
cảm.
- Từ bây giờ, sống đúng với bổn phận của em đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Đình Dương nói xong liền đi thẳng một mạch lên phòng, chẳng thèm để tâm phía sau Thuỵ Du đã ngã gục xuống đất. Hắn lên đến nơi, đóng cửa lại thật
mạnh, khoá trái bên trong. Thuỵ Du nghe thấy âm thanh đổ vỡ, sau đó là
tiếng nhạc Dubstep với âm lượng hết cỡ. Cô siết chặt chiếc váy đồng
phục, dù cho đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng cô vẫn khóc. Cảm giác này
đau đớn hơn những gì cô đã tưởng tượng. Chúng kinh khủng hơn rất nhiều.
Như vậy mọi chuyện đã kết thúc. Đình Dương đã ghét cô thật rồi, hắn hận
cô, hắn không muốn nhìn thấy cô nữa.
Thuỵ Du chìm trong cảm giác đau đớn và dằn vặt này rất lâu. Cho đến khi một
tiếng chuông báo động bất ngờ vang lên khiến cô lập tức thanh tỉnh. Thuỵ Du nhìn laptop mình liên tục phát ra âm thanh cảnh báo. Cô bật laptop
lên ngay lập tức. Báo động có kẻ xâm nhập. Thuỵ Du bật màn hình camera,
lúc này quanh biệt thự đang bị bao vây bởi tám người đàn ông mặc đồ đen. Chính là bọn họ, trực giác và kinh nghiệm giúp cô nhận ra điểm bất
thường ở những con người này. Chúng không giống như bọn trộm vặt lần
trước. Nhìn qua tư thế ẩn nấp và ánh mắt nhạy bén đang quan sát xung
quanh, Thuỵ Du biết đây chính là bọn người cô phải chiến đấu. Cô thoát
khỏi hệ thống camera, nhanh chóng truy cập vào hệ thống của tổ chức yêu
cầu khẩn cấp gửi thêm người đồng thời gọi điện thoại cho Nhất Thiên.
Trong lúc chờ Nhất Thiên nghe máy, Thuỵ Du nhìn lại màn hình máy tính đang
theo dõi bọn người lạ mặt rồi nhanh chóng chuẩn bị vũ khí.
- Kay, có việc gì vậy?
- Anh mau đến nhà Đình Dương ngay lập tức. Bọn chúng đến rồi.
Nhất Thiên lập tức trở nên nghiêm túc, cậu hỏi lại.
- Bao nhiêu người? Kế hoạch của em.
- Trên dưới mười Hiện giờ camera cho thấy tám người. Nhưng em nghĩ vẫn có những kẻ đang quan sát từ xa.
- Có súng không?
Thuỵ Du nhìn một bên áo vest của một vài người khẽ cộm lên, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
- Có.
- Cố gắng hết sức bảo vệ Đình Dương. Anh sẽ đến trong 15 phút nữa. Bây giờ anh đang ở ngoại thành, lập tức quay về.
Thuỵ Du nghe thấy âm thanh động cơ của một loại xế hộp đắt tiền được khởi
động. Bên này, cô đang lắp đạn vào súng, phòng cho trường hợp bất trắc.
Qua màn hình quan sát, lũ người đó chưa có ý định tiến vào, có lẽ là
đang thăm dò và chờ chỉ định từ cấp trên. Nhưng họ đã bao vây nơi này.
- Bây giờ em sẽ kích hoạt hệ thống M2 rồi ra ngoài trực chiến. Trước nhà
Đình Dương có hai chậu bông kiểng. Anh nhìn chậu bên phải, nhổ cây lên
rồi tìm trong đống đất sẽ thấy thiết bị vô hiệu hoá.
Nhất Thiên cảm thấy không ổn. Đây là một kế hoạch tồi. Nó quá nguy hiểm và đầy rủi ro.
- Em định liều chết sao? Khả năng của em linh động khi làm việc nhóm
nhưng chỉ chiến đấu một mình được với tối ta là năm người đã qua huấn
luyện chuyên nghiệp. Chưa kể những thành phần giấu mặt, đã đến 8 người
được trang bị súng. Em không thể ra ngoài.
Thuỵ Du nghiêng đầu đè điện thoại vào vai để nói chuyện. Mắt cô không rời
khỏi màn hình laptop. Cô đeo súng vào bên đùi phải rồi dùng váy đồng
phục che đi. Một tay kiểm tra kiếm và thiết bị kích hoạt hệ thống song
sắt kiên cố.
- Đây là kế hoạch an toàn
nhất cho Đình Dương. Nếu em ở đây, chẳng may M2 bị phá thì em e rằng
không bảo đảm được sự an toàn tuyệt đối của anh ấy.
Nhất Thiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt đi giữa con đường quốc lộ vắng vẻ
dẫn đến nội thành. Cậu cho rằng Thuỵ Du đang bị điều gì đó làm cho ảnh
hưởng nên mới đưa ra một quyết định ngu ngốc như thế. Từ trước đến giờ,
tuy việc bảo vệ khách hàng luôn được đưa lên hàng đầu nhưng tính mạng
của bọn họ cũng phải được đảm bảo. Ít ai liều mạng cho nhiệm vụ của mình như Thuỵ Du cả.
- Kaylee. Anh mặc kệ tâm trạng em đang bị tác động như thế nào để đưa đến quyết định này. Nhưng
mà em phải nghe lời anh. Ở lại trong biệt thự. Kích hoạt M2. Nó an toàn
đến hơn 90%.
- Em không còn thời gian
tranh cãi với anh nữa Edward, nếu rủi ro xảy ra, hậu quả sẽ không lường
được. Có thể cả em với anh ấy đều nguy hiểm. Nhưng nếu em ra ngoài thì
anh ấy sẽ an toàn.
- Kaylee. Ở đó, chờ anh đến.
- Tạm biệt, Edward.
Cạch!
- Kaylee!
Chiếc điện thoại bi Thuỵ Du thả xuống đất. Nhất Thiên gọi tên cô trong bất
lực. Lời tạm biệt này của cô khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Bỗng nhiên cậu có cảm giác, đây là lời tạm biệt cuối cùng cô dành cho
cậu.
Thuỵ Du rời khỏi phòng, bên ngoài
những người áo đen vẫn không di chuyển. Cô nhìn lên phía cầu thang trên
cao, nhạc vẫn được bật với âm lượng hết cỡ. Cô nhớ đến Đình Dương, khẽ
mỉm cười. Cô không phải không tự lượng được sức mình. Không cần Nhất
Thiên nhắc nhở, Thuỵ Du cũng biết kế hoạch này nguy hiểm ra sao, thậm
chí là sẽ mất mạng. Đối thủ của cô quá đông, cô lại chỉ có một mình. Lại buộc phải kích hoạt M2 để bảo vệ Đình Dương một cách bất lực nhất.
Nhưng cô không thể làm cách nào khác. Thuỵ Du hi vọng rằng mình có thể
cầm cự cho đến khi Nhất Thiên tới. Bọn họ sẽ không vào nhà được trừ khi
dùng thuốc nổ với một lượng lớn để phá huỷ song sắt. Nhưng cô biết bọn
chúng sẽ không có ý định làm Đình Dương bị thương nên điều này không thể xảy ra. Chỉ mong Nhất Thiên và những người khác nhanh đến.
Thuỵ Du tự hiểu, lần này có đi sẽ không có về. Cô không trách việc tổ chức
không kịp gửi thêm người cho mình, cũng không sợ rằng mình sẽ mất mạng.
Bây giờ, cô không quan tâm bất kì chuyện gì nữa. Đây là điều duy nhất cô có thể làm sau tất cả những ngày tháng giả vờ diễn kịch để lừa dối hắn. Cô nhìn lên hướng phòng Đình Dương, trong thâm tâm lại âm thầm xin lỗi. Đây là trách nhiệm mà cô buộc phải làm, cũng là sự lựa chọn bất chấp
tất cả mọi nguy hiểm.
Thuỵ Du quay đầu không nhìn nữa, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.