Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 5: Bạn mới



Khi đến phòng giáo viên, Thụy Du liền được một giáo viên khác đưa đến phòng hiệu trưởng. Khi cô vừa bước vào đã bắt gặp một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa chờ sẵn. Nghe tiếng mở cửa, ông liền đưa mắt sang nhìn rồi đưa tay hướng về phía trước.

_ Em ngồi đi. Thầy cần trao đổi với em một số vấn đề trước khi vào lớp.

_ Dạ.

Ngồi xuống bộ ghế sofa màu đen tuyền, Thụy Du cảm thấy hơi căng thẳng. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống này. Hiệu trưởng rót hai chén trà nghi ngút khói rồi đẩy một chén về phía cô. Theo thói quen giao tiếp thông thường, Thụy Du liền lễ phép nhận lấy. Dù rằng rất nóng nhưng cô vẫn nhấp một ngụm rồi buông lời cảm ơn.

_ Thầy đã nghe ba mẹ Đình Dương kể về trường hợp của em. Vậy em có yêu cầu đặc biệt gì không?

Hai tay Thụy Du đang cầm chén trà trên tay phút chốc cứng ngắt. Cô không nghĩ vị hiệu trưởng này lại biết chuyện. Nhưng ngay sau khi suy nghĩ vài giây, cô liền bình tĩnh trả lời câu hỏi. Chắc hẳn ba mẹ Đình Dương không an tâm nên mới dặn dò thêm thầy hiệu trưởng. Họ muốn tạo cho cô điều kiện tốt nhất.

_ Dạ không. Thầy cứ xem em như một học sinh bình thường là được. Nếu như có hoạt động ngoại khóa thì xếp hai lớp làm chung, em chỉ cần vậy thôi.

_ Chuyện đó không khó. Nhưng mà Thụy Du này, thầy có chuyện muốn nhờ em.

_ Chuyện gì ạ?

Gương mặt có phần già nua của thầy hiệu trưởng bắt đầu xuất hiện sự gượng gạo và bối rối. Ánh mắt ông nhìn Thụy Du đầy áy náy và có phần van xin. Điều này khiến cô thật sự hốt hoảng. Không rõ chuyện gì đang xảy ra.

_ Thầy biết em có năng lực. Sau này nếu con gái thầy làm khó dễ em. Xin em đừng nặng tay quá với nó.

_ Con gái thầy là ai?

_ Con bé tên Mộng Thy học cùng lớp với em. Tính tình nó kiêu căng, ngạo mạn nên chắc chắn sẽ gây chuyện. Thầy cũng không mong em chịu trận nhưng nếu có thể thì hãy nương tay một chút.

_ Dạ em nhớ rồi.

_ Ừ. Thôi em về lớp đi.

Thụy Du rời khỏi ghế sofe cúi đầu chào thầy hiệu trưởng rồi quay người bước ra ngoài để lại người đàn ông trung niên đang mãi chìm trong hối hận vì sự nuông chiều con gái quá đáng của mình. Vừa gặp qua Thụy Du thì ông đã nhìn thấu được những ngày tháng về sau ở trường của cô. Chắc chắn con gái ông sẽ không để cho cô được yên. Là một người cha ông không thể bỏ mặc con mình dù cho nó quá đáng đến mức nào. Nhưng ở cương vị là một hiểu trưởng ông cũng phải có trách nhiệm với học sinh của mình. Vì thế ông cũng chỉ còn cách cầu xin Thụy Du nương tay mà thôi.

Dọc đường đi về lớp, Thụy Du không khỏi hoang mang về người mà thầy hiệu trưởng vừa đề cập. Cô ta là ai? Cô ta là người như thế nào mà đến một vị hiệu trưởng quyền lực to lớn lại phải thay mặt nhờ vả cô? Trong suy nghĩ của cô chồng chất hàng trăm câu hỏi nhưng khi vừa dừng ở trước cửa lớp thì liền quên đi.

Cô chủ nhiệm dẫn Thụy Du vào lớp, nói qua vài câu giới thiệu rồi chỉ định cho cô ngồi vào vì trí ngoài cùng của một bàn bốn chỗ hiện tại đã có hai nữ sinh ngồi sẵn. Từ khi cô bước vào lớp, bầu không khí đã trở nên kì lạ. Mọi người nhìn cô bằng một loại ánh mắt khó gỉai thích.

Vừa đến chỗ ngồi, Thụy Du liền được thái độ vui vẻ cùng nụ cười rạng rỡ của nữ sinh ngồi cạnh chào đón. Thái độ của cô bạn khác hẳn đám học sinh trong lớp, xem như vô cùng thân thiện và dễ gần. Ngoài ra Thụy Du cũng nhạy cảm nhận ra ngoài người ngồi cạnh mình thì người còn lại đang ngồi sát trong tường cũng không tỏ thái độ kì lạ với cô.

Thụy Du nhìn lướt qua hai người bạn cùng bàn của mình môt lượt, âm thầm đưa ra nhận xét trong lòng. Người ngồi cạnh cô thoạt nhìn là người rất lạc quan và yêu đời. Cô bạn có một lúm đồng tiền bên má trái vô cùng đáng yêu kèm theo kiểu tóc đuôi ngựa cột cao trông khá năng động và cởi mở.

_ Chào cậu, Thụy Du. Mình tên Vương Tú Nhi. Cũng là học sinh mới. - Cô bạn lên tiếng làm quen trước.

_ Vậy à? Cậu chuyển đến bao lâu rồi?

Thụy Du vừa lấy tập vở ra vừa hỏi. Đối với việc kết giao bạn bè cô cũng vô cùng thoải mái. Chỉ cần người ta có ý tốt làm quen, cô cũng nhiệt tình đáp lại.

_ Cũng hơn hai tháng. 

Tú Nhi vừa định nói tiếp gì đó nhưng cô chủ nhiệm đã lên tiếng ổn định lớp học, chuẩn bị vào tiết nên cô bạn liền im lặng. Thụy Du cũng bắt đầu nhìn lên bảng chú tâm vào bài học. Trước đó cô không quên nhìn sang cô bạn ngồi sát tường lần cuối.

Đó là một nữ sinh khó gần. Mái tóc dài ngang vai rũ xuống, che khuất nửa bên mặt khiến người khác không thể nhìn ra rõ cảm xúc hay bất kì biểu cảm nào của cô. Đôi mắt lạnh lẽo và có phần đe dọa kèm biểu tình hờ hững, tất cả tạo nên một vẻ ngoài xa cách, khó lòng thân cận.

Thụy Du cảm thấy thật kì lạ. Cô cũng không ngờ hai con người dường như là đối lập nhau như Tú Nhi và cô bạn kia có thể hòa thuận ngồi chung như thế. Dù gì trong thời gian tới cô sẽ tiếp xúc với họ khá nhiều. Hy vọng sẽ hòa hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.