Dừng chân trước phòng tự học số 2, Đình Dương cảm thấy phân vân, một
nửa muốn gõ cửa và tiến vào, một nửa lại thôi. Hắn nhìn lại tờ poster
quảng cáo khổ nhỏ trên tay một lần nữa, tự hỏi bản thân mình có nên tham gia? Đây là một cơ hội tốt hiếm có để tự thể hiện ước mơ của mình, hắn
không thể nào bỏ qua được. Cũng đã lâu lắm rồi, Đình Dương chưa bào giờ
cảm thấy hứng thú với một sự kiện nào như thế. Nhớ lại thái độ vô cùng
nhiệt tình lúc nãy của một người bạn cùng lớp, Đình Dương quyết định gõ
cửa.
Sau ba tiếng gõ cửa lạnh lùng, cánh
cửa liền được mở ra. Chào đón Đình Dương là cô bạn học cùng lớp ban nãy, người đã tích cực đề nghị hắn tham gia dự án lần này. Nhìn thấy sự xuất hiện của người mà mình vô cùng mong đợi, gương mặt của cô gái người Nga hiện lên vẻ vui mừng tột độ. Cô mở rộng cửa, nhanh chóng kéo Đình Dương vào trong.
- Ôi, thật tốt quá, vì bạn đã tham gia cùng chúng tôi.
Đình Dương khẽ gật đầu, không quên một nụ cười xã giao cần thiết.
Trong phòng lúc này chỉ có năm người. Ngoài cô bạn cùng lớp người Nga, thì
còn có hai chàng trai đang trò chuyện cùng nhau, một người khác thì đang chơi game trên điện thoại. Ngoài ra không thể không kể đến một cô gái
đang xoay lưng về phía cửa, như đang tìm gì đó ở kệ sách phía đối diện.
Có vẻ như không còn nhờ ai nữa, cô bạn người Nga bước đến chiếc bàn dài,
gọi to một tiếng để mọi người chú ý. Đình Dương tuỳ tiện chọn một vị trí ngồi cho mình, không khỏi nhìn quanh không gian căn phòng một chút.
- Vậy là nhóm chúng ta đã đủ người rồi. Hôm nay mọi người sẽ làm quen nhau nhé, rồi mình sẽ đi đăng kí vào cuối tuần này.
Nhìn qua cũng đủ biết những thành viên trong nhóm này không hề quen biết lẫn nhau, họ chỉ là những thành viên đơn lẻ, vì muốn tham gia nhưng không
có bạn bè cùng sở thích nên đành họp lại với nhau thành một nhóm. Điều
này vừa là khó khăn, nhưng cũng chính là lợi thế.
- Mình xin giới thiệu trước, mình là Valeria, đến từ khoa Quản Trị Kinh Doanh.
Một người đang chơi game trong nhóm liền tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh qua cặp kính cận dày cộp.
- Leo, IT.
- David và Alan, khoa Tài Chính. - Hai người khác tiếp lời.
- Thiên Ân, khoa truyền thông.
Một giọng nữ nhẹ nhàng và quen thuộc vang lên khiến Đình Dương dời sự chú ý từ những người khác đến cô gái đứng bên kệ sách. Chính xác là Thiên Ân, cuối cùng bọn họ cũng gặp lại nhau kể từ ngày sinh hoạt Câu lạc bộ lần
trước.
Kể từ lần đó, không biết là vì do học khác ngành hay là vì Khải Ân đã ngăn chặn mà Đình Dương không gặp
lại Thiên Ân nữa. Nhưng đó cũng là một điều tốt, không gặp sẽ không
khiến hắn nhầm lẫn cô là Thuỵ Du mà hy vọng hay suy nghĩ lung tung nữa.
Thế nhưng bây giờ lại thật trùng hợp, bọn họ lại cùng nhau tham gia một
cuộc thi về phát triển chiến lược kinh doanh, có lẽ sẽ gặp nhau thường
xuyên.
Khác với hai lần gặp nhau lúc
trước, hôm nay Thiên Ân lại khoác lên người một bộ đồ thể thao, mái tóc
dài được buộc cao trông vô cùng năng động và tự tin. Đình Dương đảo mắt
nhìn sang sau lời tự giới thiệu của cô. Ngay khi hắn vừa định dời tầm
mắt đi thì liền bị một tia sáng loé lên giữ lại. Hắn nhíu mày, nhìn kĩ
một lần nữa để xác định mình không lầm. Trên tai Thiên Ân là đôi khuyên
tai màu hồng ngọc, viên đá ruby ấy thỉnh thoảng vẫn sáng lấp lánh khi có ánh sáng vô tình chiếu vào.
Trên thế
giới, trang sức được trang trí bằng đá hồng ngọc không hề hiếm, thậm chí lại còn rất phổ biến. Thế nhưng lại có những vật vô cùng đặc biệt, chỉ
sản xuất duy nhất một bộ. Đó là do thoả thuận riêng giữa khách hàng và
nhà thiết kế của công ti, được chi trả bằng số tiền trên trời cho việc
bảo đảm bản quyền và tính độc nhất của nó. Đôi khuyên tai ngày xưa Đình
Dương tặng cho Thuỵ Du cũng thế, cũng là mẫu thiết kế đặc biệt duy nhất
trên thế giới, mà hắn đã gặp riêng một nhà thiết kế trang sức có tiếng
để đặt làm riêng. Ngoài ra trong bộ sưu tập ấy, không chỉ có một đôi
khuyên tai, mà còn có cả dây chuyền và nhẫn, nhưng Đình Dương giữ lại
dành cho những dịp đặc biệt khác mà hắn đã lên kế hoạch sẵn.
Đình Dương nhìn chằm chằm đôi khuyên tai của Thiên Ân, hắn không thể nào
nhìn nhầm được. Tuy rằng hăn không hiểu chuyện gì đang diễn ra , nhưng
hắn chắc chắn rằng đây chính là đôi khuyên tai mà chính tay hắn đã đeo
vào cho Thuỵ Du năm đó
- Tới lượt bạn rồi.
Lời nhắc nhở của Valeria kéo Đình Dương quay về hiện tại, hắn liền dời mắt đi.
- Đình Dương, khoa Quản trị kinh doanh.
Sau khi nói xong, Đình Dương cũng nói một vài lời chào hỏi với ba chàng
trại trong nhóm, cuối cùng mới hướng mắt nhìn về Thiên Ân. Đúng lúc này
cô cũng vừa nhìn sang hắn rồi nở một nụ cười vô cùng vui vẻ khi gặp được người quen cũ.
Có thể gặp được một người nào đó đã từng quen biết ở trong một tập thể xa lạ khiến cho Thiên Ân
vô cùng mừng rỡ. Cô cất quyển sách lên kệ rồi bước đến ngồi cạnh Đình
Dương.
- Thì ra anh lớn hơn em một tuổi. - Đây là câu đầu tiên Thiên Ân nói.
- Ừ.
Nhớ lại lần gặp trước bị cắt ngang nửa chừng, Thiên Ân không khỏi cảm thấy bất mãn. Cô vẫn còn chưa trả ơn người đối diện nữa.
- Hôm nay em mời anh đi ăn bù nhé?
Ở khoảng cách gần, Đình Dương càng có thể khẳng định chắc chắn hơn phỏng
đoán của mình về đôi khuyên tai. Nhưng lại không có cách nào tìm hiểu.
Vì sao Thiên Ân lại giống Thuỵ Du như đúc, tại sao họ lại mang cùng một
đôi khuyên tai. Trong đầu Đình Dương lúc này chỉ hiện lên duy nhất một
khả năng, đó là Thiên Ân chính là Thuỵ Du. Nhưng cũng không thể, bởi vì
chính hắn vẫn còn nhớ rõ cảm xúc tuyệt vọng ngày đó khi quỳ trước bia mộ của cô, cảm giác đó hắn khó có thể nào quên.
- Vậy còn anh trai em thì sao?
Mặc dù trong lòng còn nhiều vướng mắc, nhưng Đình Dương vẫn tiếp tục trò
chuyện cùng Thiên Ân một cách bình thường. Hắn nhớ lại thái độ vô cùng
khủng bố của Khải Ân lần trước, liền dễ dàng nhận ra cậu có thể biết một chút gì đó, nhưng lại không có cơ hội để dò hỏi. Mà nếu hắn có hỏi,
cũng sợ là Khải Ân sẽ không trả lời.
- À, kệ anh ta đi. Anh ta hiện đang ở Ý, không thể nào quay về ngăn cản em được.
Thiên Ân khẽ nhăn mặt khi nhắc đến Khải Ân. Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi trở
về, cô cùng cậu đã cãi nhau một trận vô cùng lớn. Chẳng hiểu vì sao lúc
đó Khải Ân lại trở nên vô lí đến lạ thường, đến mức cô không thể nào
chấp nhận được những lời không có lí lẽ của cậu. Thế rồi cả hai chiến
tranh lạnh, lần đầu tiên cãi nhau mười mấy năm. Về chuyện này bây giờ
nhắc lại Thiên Ân vẫn cảm thấy bất mãn, còn Khải Ân thì như tức điên
lên, không ngờ một ngày nào đó tình cảm an hem của bọn họ lại bị ảnh
hưởng bởi người ngoài.
Nghe đến đây, Đình Dương chỉ bật cười. Tất nhiên rồi, nếu Khải Ân ở đây lúc này, chắc chắn sẽ không để hắn lại gần Thiên Ân nửa bước.
- Vậy thì được rồi.
Ngay sau khi mọi người thoả thuận xong lịch hẹn cho tuần sau thì liền tạm
biệt nhau ra về. Đình Dương đi theo Thiên Ân đến một nhà hàng trong
khuôn viên trường đại học, cũng bởi vì nhà hắn tương đối gần trường nên
không đi xe, còn cô thì được tài xế đưa đón nên cả hai đều quyết định
không đi ăn ở ngoài, vì thiếu phương tiện di chuyển.
Thiên Ân là một người hướng ngoại, tương đối dễ dàng nói chuyện. Cũng bởi vì
cô quá giống Thuỵ Du nên thái độ của hắn với cô phần nào đó dễ gần hơn
đối với những người khác. Vì thế bữa ăn diễn ra tương đối vui vẻ.
- Anh cũng thấy đôi khuyên tai của em rất đẹp sao?
Thiên Ân cất tiếng hỏi trong lúc bắt gặp Đình Dương im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai của mình.
- Ừ. Thật sự rất đẹp. Qùa em được tặng à?
Trước câu hỏi của Đình Dương, thái độ của Thiên Ân bất chợt trở nên lúng
túng. Cô khẽ mím môi, ra vẻ rất do dự liệu nên chia sẻ điều này với một
người bạn mới quen hay không. Nhưng rồi lại nhận thấyy không có vấn đề
gì nên liền nở một nụ cười ngại ngùng.
- Thật sự thì em cũng không nhớ vì sao mình có nó nữa.
Động tác cắt miếng bò beefsteak của Đình Dương bỗng dưng ngừng lại. Không
nhớ sao? Lại thêm một điểm khó hiểu. Sau đó hắn nhìn Thiên Ân, tỏ ra
nghi hoặc.
- Sao em lại không nhớ?
Thiên Ân lại cười cười, càng lúng túng hơn lúc đầu. Chuyện này kể ra thì thật mất mặt.
- Thật sự thì em là người bị mất trí nhớ. Em chỉ biết những chuyện trong
những năm gần đây thôi. Còn lại đều không nhớ. Việc gì cũng phải nghe
mọi người kể cả.
- Không ai nói cho em nghe về nó sao?
- Không. Trong nhà em không ai biết hết. Mọi người bảo sau khi gặp em
trong bệnh viện họ đã thấy vậy rồi. Nhưng dù sao em cũng không muốn tháo nó ra chút nào.
Bữa ăn kết thúc trong sự nghi ngờ của Đình Dương. Hắn ôm một bụng khó hiểu về nhà, trong lòng là ngổn ngang cảm xúc, không biết phải giải quyết như thế nào.
Đình Dương chỉ mất năm phút để đi bộ về nhà. Về đến cửa, nhìn thấy một bóng
người đang đứng chờ phía trước, hắn không khỏi nhướn mày. Trong lòng tạm thời quên đi chuyện lúc nãy, thay vào đó là sự vui mừng không thể che
giấu.
- Nhất Thiên.
Nghe thấy tiếng gọi, Nhất Thiên liền nhìn sang, sau đó liền vui vẻ bước tới khoác vai Đình Dương.
- Lâu rồi không gặp.
Đình Dương mở cửa rồi cùng Nhất Thiên vào nhà. Bây giờ vẫn còn sớm nên cha
mẹ hắn vẫn đi làm vì thế hiện tại trong nhà chỉ có mình Đình Dương. Hắn
mở tủ lạnh, lấy ra hai lon bia rồi ném một lon cho Nhất Thiên đang ngồi ở ghế Sofa.
- Sao cậu biết mình sống ở đây?
- Hôm trước đi dự tiệc vô tình gặp cha mẹ cậu nên hỏi thăm một chút. Dạo này thế nào rồi?
Nhất Thiên cười cười, mở khoá lon bia rồi uống một hơi.
- Cũng tạm. - Ánh mắt Đình Dương thoáng qua vẻ ảm đạm. Rồi cậu hỏi Nhất Thiên. - Còn cậu thì sao, đã tìm ra Tú Nhi chưa?
Thái độ của Nhất Thiên lập tức có chuyển biến, cậu không mấy vui vẻ khi nhắc đến chuyện này. Vẫn nhớ đến năm đó, trước trận đấu sinh tử của Đình
Dương và Oliver thì Tú Nhi bỗng dưng biến mất làm cho Nhất Thiên suy sụp tinh thần. Nhưng thật sự, sau trận đấu đó thì Nhất Thiên vẫn không tìm
thấy Tú Nhi, thiết bị định vị trên dây chuyền cũng đã bị vô hiệu hoá.
- Rồi.
- Nhưng tại sao trông cậu lại không mấy vui vẻ thế kia.
- Chết tiệt thật. Mình đang bị hiểu lầm trầm trọng. Nói chung là rất phức tạp. Cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Hiện mình đang đi
trốn để suy nghĩ.
- Tìm được là tốt rồi.
Đình Dương cũng cảm thấy mừng cho Nhất Thiên, dù cho hiện tại cậu trông
chẳng mấy hạnh phúc. Nhưng vẫn còn tốt hơn hắn nhiều lắm.
- Cậu biết dạo này Hoàng Minh ra sao rồi không?
- Haiz, không rõ nữa. Nghe đồn đang lập công ti riêng về máy tính, cũng
có chỗ đứng rồi. Còn chuyện yêu đương thì không nghe ai đề cập đến.
Ba năm không gặp nhau, mỗi người trong bọn họ đều có một cuộc sống mới,
khó lòng giữ liên lạc như xưa. Nên những gì biết về nhau cũng chỉ là
những tin đồn không mấy chính xác như vậy.
- Vậy còn cậu? Cũng tạm là như thế nào?
- Thì cũng tạm thôi.
Nhất Thiên nhớ lại hình ảnh mới của Thuỵ Du vào buổi tiệc hôm trước, trong
lòng có một chút gì đó bất an. Cả hai người bọn họ hiện tại đều sống
chung một thành phố, liệu sẽ không chạm mặt nhau chứ?
- Thuỵ Du chưa chết đúng không?
Đình Dương bất ngờ hỏi, khiến cho Nhất Thiên nhất thời hoá đá. Vì sao bỗng
nhiên hắn lại hỏi câu này. Nếu như là ba năm trước, Nhất Thiên sẽ không
lấy làm lạ. Nhưng là hiện tại, câu hỏi này dường như có chút vô lí. Lẽ
ra hắn phải quên rồi, hoặc chăng nếu như không quên thì cũng sẽ là chấp
nhận, và không thể nào đưa ra những câu hỏi đại loại như thế này.
- Vì sao cậu lại hỏi như thế?
- Vì mình đã gặp em ấy.
Suýt nữa thì Nhất Thiên đã tự đánh mình. Không ngờ cậu chỉ nghĩ bâng quơ mà
lại thành thật. Họ chắc chắn đã gặp nhau. Thành phố Melbourne này không
quá lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, vậy mà bọn họ lại dễ dàng gặp nhau như
thế.
- Chắc chắn là Thuỵ Du hay sao?
Đình Dương nhấp một ngụm bia, tiếp lời.
- Ừ, ban đầu mình không tin. Dù cả hai rất giống nhau nhưng mình vẫn nhớ
ngôi mộ của Thuỵ Du mà cậu đã dẫn mình đến. Nhưng ngày hôm nay mình đã
thấy một vật, vật đó ngoài Thuỵ Du ra, không ai có thể có. Ngoại trừ có
người lấy cắp bản quyền thiết kế của Junie William.
Ngay cả Nhất Thiên cũng không ngờ đến việc Đình Dương sẽ nhờ đến một vật gì
đó mà phát hiện ra Thiên Ân. Nhưng mà nếu họ đã sống cùng một thành phố, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp nhau. Nhất Thiên cũng không biết liệu có nên cho Đình Dương biết được sự thật hay không.
- Junie William, một trong những nhà thiết kế có danh tiếng nhất. Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra rồi.
- Ừ, vì vậy cậu biết vì sao mình hỏi thế mà.
Chuyện đã qua ba năm, mọi người cũng không ai còn nhớ đến nữa. trừ những người trực tiếp trong cuộc như bọn họ ra thì mọi người đã sớm quên tất cả
những gì đã diễn ra năm đó. Nên bây giờ sự thật có được phơi bày như thế nào, có lẽ cũng không còn ảnh hưởng gì nữa. Nhất Thiên tự cho là thế.
- Vậy cậu nghĩ thế nào?
- Thiên Ân chính là Thuỵ Du. Đó là điều duy nhất mình nghĩ đến. Nhưng vì sao mọi chuyện lại như vậy thì mình không biết.
Qủa nhiên người Đình Dương gặp là Thiên Ân, Nhất Thiên đoán không sai.
- Thật ra, Thiên Ân chính là con người thật của Thuỵ Du. Là thân phận
thật sự của em ấy, là cuộc đời thật sự của em ấy. Gia tộc họ Nguyễn là
nơi em ấy thuộc về. - Giọng nói của Nhất Thiên đều đều, có chút khàn
khàn. Cậu nói rất chậm và bình tĩnh, tựa như là kể chuyện một câu chuyện phiếm thông thường.
Đình Dương bất ngờ
đến mức làm rơi lon bia đang cầm trên tay. Bia đổ ra sàn nhà bằng gỗ,
hắn cũng không mấy để tâm. Trong đầu chỉ văng vẳng những lời Nhất Thiên
vừa nói. Như vậy là đúng rồi, đó chính là Thuỵ Du, Thiên Ân chính là
Thuỵ Du. Cô còn sống, thật sự tốt quá. Rất may, rất may cô đã không
chết, không vì hắn mà chết. Hẳn cảm thấy vui mừng và hạnh phúc biết bao.
- Thật sao? Cậu không đùa chứ? - Đình Dương không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
- Cậu đã tìm ra bằng chứng mà.
Đình Dương cũng chẳng còn tâm trí đâu để chất vấn chuyện Nhất Thiên đã lừa
gạt mình. Bây giờ hắn vô cùng hồi hộp và kích động, chỉ muốn nhìn thấy
cô ngay lập tức.
- Đình Dương, lúc này cô ấy là Thiên Ân, không phải Thuỵ Du. Và cô ấy mãi mãi là Thiên Ân mà thôi.
Đợi khoảng một lúc sau, khi Đình Dương đã bình tĩnh trở lại, Nhất Thiên
liền nói. Tránh để viễn cảnh Đình Dương vì xúc động mà đem hình ảnh và
kí ức của Thuỵ Du áp đặt lên người Thiên Ân, như thế chỉ sợ làm cô hiểu
lầm và tổn thương. Bất quá, dù mất trí nhớ nhưng con người của Thiên Ân
vẫn vậy, về tính cách cũng không có gì thay đổi, nên không hề mang đến
cho bọn họ cảm giác xa lạ, hệt như Thuỵ Du lúc trước.
- Mình xin lỗi vì đã lừa cậu. Bởi vì Khải Ân muốn xoá hết các thân phận
không chính thức của Thiên Ân. Đó là một sự thoả thuận của người lớn
nhưng mình lại là người trực tiếp nhận được yêu cầu nên phải làm vậy.
Bây giờ Thuỵ Du đang sống cuộc đời thật sự thuộc về mình, chúng ta cũng
phải tập làm quen thôi.
- Mình hiểu.
Đình Dương tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Nhất Thiên. Hắn không trách ai,
hay bất cứ điều gì cả. Điều hắn mong muốn nhất đã thực hiện được rồi.
Những thứ khác không còn quan trọng nữa.