Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 37: 37: Làm Bạn Trai Anh Một Mình Anh Đồng Ý Với Anh




Nguyễn Minh Trì đang đứng trong phòng bạn cùng phòng cố gắng nhớ lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đành phải thu hồi suy nghĩ, quay người mở cửa.

Phản ứng đầu tiên là bạn cùng phòng đã trở lại, ngược lại cậu muốn hỏi hắn tối hôm qua xảy ra chuyện gì, đừng tưởng rằng cậu uống say cái gì cũng không biết, loáng thoáng nhớ tới, thậm chí cậu còn hoài nghi người ấy là Quý Hạo.

Dù sao, cậu không có khả năng gọi nhầm người, cũng không có khả năng hôn người hoàn toàn xa lạ, say nữa cũng không thể!
Trong lúc say rượu, cậu thấy mặt Quý Hạo ở khoảng cách rất gần, khuôn mặt anh tuấn lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, mấy ngày nay tâm tư bị Quý Hạo trêu chọc nên mất đi sự kiểm soát của lý trí, thoáng chốc bùng phát ra, bởi vậy khi Quý Hạo hôn cậu, cậu mới không từ chối.

Nhưng nếu người đó không phải Quý Hạo thì sao?
Thậm chí Nguyễn Minh Trì có cảm giác buôn nôn đến muốn đi đánh răng.

Nhưng chẳng mấy chốc, khi cậu đi đến cửa mới phản ứng lại, dù cho đó có phải bạn cùng phòng hay Quý Hạo hay không thì đều có chìa khóa, mà không phải gõ cửa chờ mình ra mở cửa.

Hơn nữa Đậu Đậu còn đang sủa inh ỏi ở bên tai, đuôi cụp xuống đất, vẻ mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Người bên ngoài là ai?
Nguyễn Minh Trì đi tới cạnh cửa, từ mắt mèo thấy rõ người tới, sau đó biểu cảm thay đổi, vẻ măt đầy do dự nhưng cuối cùng cậu vẫn mở cửa.

Một cặp vợ chồng trung niên đứng ngoài cửa đẩy vali, khi cửa vừa mở ra thấy rõ người tới bèn hét lên một cách khoa trương: “Ha ha ha, con trai của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được!”
Nguyễn Minh Trì nhếch miệng cười, gọi một tiếng “ba mẹ” dừng một chút bối rối nói: “Sao hai người lại tới đây?”
Người mẹ đẩy Nguyễn Minh Trì ra, đi vào trong nhà, nói: “Mẹ đọc tin thấy con sắp làm nam chính bèn đến thăm con, con trai, chuyện tốt như vậy sao không gọi cho ba mẹ biết một tiếng, còn phải tự chúng ta nghe ngóng.

Con đã là nam chính rồi, hoàn cảnh ở cũng quá bình thường, mẹ bắt taxi đến kiểm tra lại vài lần, nếu không tận mắt thấy thì nào ngờ con sống ở đây.

Không phải mấy ngôi sao lớn trên TV đều sống trong căn hộ cao cấp hoặc biệt thự riêng à? Mẹ nói con nghe, con sắp nổi tiếng rồi, nếu để phóng viên phát hiện con ở đây thì mất mặt lắm, hơn nữa không phải còn có cái gọi là sasaeng fan sao? Lỡ bị rình mò đến nơi con sống thì cũng đâu an toàn!”
Nguyễn Minh Trì nghe mẹ nói những lời lo lắng này, lại không có chút cảm giác đau khổ trong lòng, cậu chỉ quay đầu nhìn ba mình, trong ánh mắt đều là dò hỏi.

Nhưng một người đàn ông bị vợ đàn áp cả đời làm sao dám nhiều lời với con trai, ông nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Nguyễn Minh Trì.

Nguyễn Minh Trì hít sâu, có dự cảm không tốt.

Rõ ràng mẹ cũng không hài lòng với nơi này, đi lòng vòng lại đuổi Đậu Đậu đang sủa quanh bà đi, cuối cùng đi vào phòng ngủ nhìn một lượt rồi nói: “Phòng con là phòng nào, chúng ta ở một phòng khác.

Lần này lại đây, ba mẹ sẽ ở lại đây một thời gian cho đến khi sang năm rồi lại tính.



Lúc này mới tháng chín!
Nguyễn Minh Trì nhíu mày, nói: “Căn nhà này con ở chung với người khác, con chỉ có một phòng, sợ rằng ba mẹ không thể ở được.


“Cái gì? Con đã là nam chính rồi, còn ở chung một phòng với người khác? Bọn họ không trả tiền cho con à? Gọi là gì nhỉ? Cát sê! Con không có cát sê à! Tự thuê một căn nhà đi!”
“Tiền cát sê trả rất ít, hơn nữa con còn là diễn viên mới, cũng không có bao nhiêu tiền.


“Bao nhiêu vậy?” Nguyễn Minh Trì nói ra mấy chữ, đôi mắt mẹ lóe sáng, nói: “Hơi ít chút.


“Vậy…” Nguyễn Minh Trì lại lên tiếng, muốn ba mẹ về nhà.

Người mẹ bèn nói: “Không sao, vậy ba mẹ ngủ phòng con, mẹ thấy sô pha này của con có thể ngủ được nên con cứ ngủ sô pha đi.


Nguyễn Minh Trì siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: “Nói cho con biết, có phải ba mẹ lại mắc nợ rồi đúng không? Ba me lại thua bao nhiêu tiền? Ba mẹ định lấy bao nhiêu mới thỏa mãn?
Đúng thế.

Mẹ của Nguyễn Minh Trì nghiện cờ bạc, ba lại mềm tai bị mẹ rủ rê đi đánh bạc, thua không sao cả, có con trai, không có việc làm không sao cả, có con trai, nuôi con để dưỡng lão mà, dù sao chi phí cả nhà đều đặt lên vai Nguyễn Minh Trì.

Nguyễn Minh Trì cũng coi như được đầu tư ở trong công ty, tuy đều là những diễn viên quần chúng không lên được mặt bàn, nhưng cuộc sống của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì, còn lâu mới đến mức ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi, nhưng thu nhập của cậu có hơn phân nửa phải gửi về nhà, sống trong cảnh túng quẫn nghèo khó dày vò, lòng hiếu kính với ba mẹ đã sớm tan thành mây khói.

Giờ phút này thấy ba mẹ kéo hành lý đứng ở trước mặt cậu, cậu chẳng cảm nhận được chút hơi ấm của tình cảm gia đình, mà trái lại chỉ cảm thấy áp lực như núi lớn đ è xuống.

Dưới sự ép hỏi của Nguyễn Minh Trì, mẹ nói ra số tiền bà nợ, cậu nghe thấy số tiền thì choáng váng đầu, hôm qua uống say không ngã, nhưng giờ suýt nữa đã ngất xỉu.

Cậu cười khẩy.

“Mẹ đã tính đến tiền cát sê của con chưa? So sánh với tiền cát sê của con mà tới?”
Người mẹ ngượng ngùng cười nói: “Chẳng phải con được làm nam chính à? Mẹ vui quá, nên…”
Thực sự nghe không nổi nữa, Nguyễn Minh Trì mất hết lý trí đẩy mẹ: “Đi đi đi! Ra ngoài ra ngoài! Chỗ của con không có chỗ ở, cũng không có tiền cho ba mẹ, tiền ba mẹ nợ có bản lĩnh thì tự kiếm lại đi!”

Nguyễn Minh Trì không đẩy người ra cửa, cậu cũng không thể thô lỗ với mẹ, nhưng người ba sợ vợ đó lại bắt đầu thể hiện quyền lực của mình, giơ tay tát vào mặt Nguyễn Minh Trì.

“Bốp” một tiếng.

Rốt cuộc người ba cũng có thể trút giận dường như đã cao thêm một mét, giận dữ quát: “Sao mày làm thế với mẹ mày!”
Mẹ được chồng giúp đỡ, ngồi thụp xuống đất kêu khóc.

Nguyễn Minh Trì che mặt, huyệt thái dương đau nhói, suýt chút nữa thở không ra hơi, cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi hiếu thảo, nơi này cho hai người ở, tôi đi.


Nguyễn Minh Trì cầm điện thoại di động, đi tới cạnh cửa, chợt nhớ ra một chuyện, trong ánh mắt chăm chú của ba mẹ định ôm Đậu Đậu đi, ai ngờ Đậu Đậu run lẩy bẩy, há mồm cắn vào tay Nguyễn Minh Trì.

Nguyễn Minh Trì bị đau, cau mày rút tay ra khỏi miệng Đậu Đậu, nhìn con chó con đang sợ hãi cắn mình, thở dài một hơi.

Đứng dậy rời đi một mình.

Trong cầu thang tối om, chỉ có tiếng bước chân của mình vang vọng, cánh tay bị cắn sưng lên đau đớn, Nguyễn Minh Trì mặc cho máu trên mu bàn tay chảy ra lại bị đông lại, cuối cùng đút tay vào túi quần, ngồi lên taxi.

“Đi bệnh viện.


Nguyễn Minh Trì tỉnh táo lại nghĩ đến, mình phải tiêm hai mũi vắc-xin bệnh dại.

Taxi lái đến cổng bệnh viện, Nguyễn Minh Trì vừa xuống xe đã thấy Quý Hạo đi ra từ cổng chính.

Người đàn ông mặc một bộ đồ tối màu, ống tay áo sơ mi màu xám xa xỉ xắn hai vòng, nút cổ áo cũng cởi ra, lộ ra da thịt khỏe mạnh, sải bước đầy khí thế, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, cho dù người ra vào đều là bệnh nhân, cũng hấp dẫn vô số tầm mắt.

Thoáng chốc Nguyễn Minh Trì bị phân tâm, dường như thấy ma văn màu tím trên cơ thể người đàn ông, nhưng vừa chớp mắt nào có tóc dài như mực, nào có dung nham sôi trào.

“Sếp Quý.

” Nguyễn Minh Trì chào hỏi, tầm mắt dừng trên môi Quý Hạo.


“Sao cậu lại tới bệnh viện?” Quý Hạo biết rõ còn cố hỏi.

Nguyễn Minh Trì che giấu sự thật, chỉ cười nói: “Bị Đậu Đậu cắn nên đến chích ngừa.


“Đi đi, tôi đến kiểm tra sức khỏe, gặp cậu sau.

” Quý Hạo vẫy túi giấy tờ trong tay, lướt qua vai của Nguyễn Minh Trì, cũng không quay đầu lại.

Cuộc đời như một vở kịch, ai cũng là diễn viên.

Nguyễn Minh Trì thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, siết chặt bàn tay bị thương, đi đến cửa sổ đăng ký, đứng hàng đợi, khẽ thở dài.

Vậy đêm qua mình đã hôn ai? Hay chỉ là một giấc mộng hoàng lương?
(*) Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng.

Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.

Phản ứng và thái độ của Quý Hạo thực sự không giống như đêm qua mới gần gũi với cậu, lạnh lùng khiến người ta khó mở lời hỏi, giờ phút này cậu lại hi vọng mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Tiêm thuốc đi ra, Nguyễn Minh Trì đứng ở ven đường đón taxi, thấy một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt mình, cửa kính trượt xuống lộ ra khuôn mặt của Quý Hạo, nói: “Lên xe đi.


Tim Nguyễn Minh Trì đập mạnh, không thể từ chối, thậm chí còn chủ động ngồi ghế phụ.

Xe chạy về phía trước, hai tay Nguyễn Minh Trì gần như muốn bóp nát dây an toàn, cuối cùng khi dừng đèn đỏ cậu bèn hỏi: “Sếp Quý, tối qua anh…”
“Cái gì?” Quý Hạo thờ ơ hỏi ngược lại.

“Tối qua có phải…” Nguyễn Minh Trì thật sự không nói nên lời, tối qua mình đã hôn Quý Hạo, lỡ như tối qua chỉ nằm mơ thì sao?
Quý Hạo quay đầu nhìn cậu, đôi mắt rất đen, trước sau như một hung hăng.

Nguyễn Minh Trì nuốt nước miếng, môi trên môi dưới khẽ chạm, thốt ra hai chữ: “… Hôn tôi.


“Được.

” Quý Hạo trả lời như vậy, giơ tay chế trụ cằm của cậu rồi đè lên, hôn.


Đôi mắt Nguyễn Minh Trì chợt mở to.

Nụ hôn lúc tỉnh táo rõ ràng khác với trong trí nhớ, không có cảm giác chếch choáng do say rượu làm cho nụ hôn trở nên vô cùng chân thực, mùi nước cạo râu xộc vào mũi, cậu cảm giác toàn thân đều bị hơi thở Quý Hạo vờn quanh, mang theo áp lực không thể chối từ, khiến cậu không cách nào giãy giụa được.

Ngay cả nụ hôn này cũng rất mạnh mẽ.

Cậu không hề có sự chuẩn bị trước đã bị buộc nhận một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Không khí bị cướp đoạt khiến cậu nghẹt thở.

“Tích tích tích ——”
Tiếng còi xe chói tai vang lên bên tai.

Nguyễn Minh Trì chợt hoàn hồn, dùng hai tay đẩy Quý Hạo.

Người đàn ông rời xa lộ ra nguyên hình, vẻ mặt thỏa mãn, trong mắt đều là nụ cười xấu xa không giấu được.

Nguyễn Minh Trì lau môi trừng mắt: “Tối qua là anh thật?“
“Nếu không thì sao?” Quý Hạo nhìn cậu cười: “Cứ gọi mãi Quý Hạo, cầm lấy tay anh không cho đi, dáng vẻ như muốn bị khi dễ, nũng nịu giữ anh lại, hôn xong rồi còn khe khẽ thút thít, em nói xem, có phải em hay không.


Nguyễn Minh Trì chưa kịp tức giận đã bị miêu tả của Quý Hạo làm cho xấu hổ mặt đỏ bừng, đầy trời ráng hồng.

Xe chạy qua ngã tư đường, chiếc xe quấy rầy chuyện tốt của người ta vừa khéo bị đèn đỏ sáng lên chặn lại, chỉ có thể tức giận nhìn đèn hậu của chiếc xe màu đen càng lúc càng xa.

Nguyễn Minh Trì mất khoảng ba phút mới điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cả giận nói: “Sao tôi có thể giữ anh được!”
“Say xỉn xong không chịu trách nhiệm à?”
“… Vậy cũng không thể giả làm bạn cùng phòng gạt tôi.


“Bạn cùng phòng? Bạn cùng phòng nào?” Người đàn ông vừa mới thẳng thắn thừa nhận mình tập kích ban đêm lại bối rối quay đầu lại, khó hiểu nhìn Nguyễn Minh Trì, sau đó khẽ cau mày: “Đời sống tình cảm của em loạn như vậy? Em cũng có quan hệ đặc biệt với bạn cùng phòng? Chẳng lẽ tối hôm qua em đã nhầm anh với anh ta?”
Lần này Nguyễn Minh Trì thật sự ngây ngẩn cả người, con ngươi nhanh chóng rung động, sao lại không phải, sao lại không phải chứ? Quý Hạo rõ ràng chính là bạn cùng phòng của cậu mà? Hắn có thể vào nhà bất cứ lúc nào hắn muốn… Không đúng! Không phải! Với an ninh của căn nhà mình thuê, Quý Hạo vào phòng cậu thật sự cũng không khó, hơn nữa, không thể nghĩ bạn cùng phòng là Quý Hạo chỉ vì có dấu vết ngủ ở giường bên cạnh, tất cả những điều này đều là suy đoán của mình thôi!
Quý Hạo vừa lái xe, vừa không quên gặng hỏi: “Bạn cùng phòng của em là ai? Em với anh ta có quan hệ gì? Anh rất thích em nên không thể tha thứ cho em một chân đạp hai thuyền, Nguyễn Minh Trì!”
Nguyễn Minh Trì bị gọi tên, sực tỉnh kinh ngạc nhìn Quý Hạo.

Quý Hạo bất chấp nguy hiểm khi lái xe, cũng quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Làm bạn trai anh, một mình anh, đồng ý với anh.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.