Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 81: 81: Nói Không Chừng Cuối Cùng Lại Phát Triển Thành Một Đoạn Tình Duyên




Nguyễn Minh Trì thu hồi ánh mắt và kìm nén không nỡ trong lòng mình, đây là bảo vật y có được trước khi chưa tu đạo Vô Tình, y vô cùng thích màu sắc và độ trong của chiếc vòng san hô này.

Trên đời không ai biết viện trưởng “Bất Tư Lượng” lại thích những đồ vật nhỏ màu đỏ trong suốt, cho đến sau này khi y tu đạo Vô Tình, ngay cả sở thích cũng kìm lại, không ai trên đời biết.

Song Nguyễn Minh Trì biết rõ, Nguyễn Tiên Nhi thích, cũng nhất định thích nó nhất.

Vòng tay san hô này là do y dùng bí pháp luyện hóa có thể liên hệ thông qua thần thức, y cần liên hệ với Nguyễn Tiên Nhi, hai người cùng trảm tình thì đạo Vô Tình có thể thành công ngay.

Vốn càng đang lo phải làm sao đưa qua, hôm nay lại ngoài ý muốn chó ngáp phải ruồi.

Chắc do tặng đúng lễ vật được ma tôn Quý Hạo nhìn bằng con mắt khác, Nguyễn Minh Trì uống một tách trà trong phòng số một, trò truyện một hồi với ma tôn.

Quý Hạo nói chuyện từ tốn, âm thanh thấp từ tính, rơi vào tai giống như tiếng tre tơ, thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyễn Minh Trì uống cạn giọt trà cuối cùng trong chén, bỗng cảm thấy hơi nuối tiếc.

“Đạo hữu cáo từ.

” Nguyễn Minh Trì đứng dậy rời đi, không khỏi nhìn Quý Hạo lần cuối thật sâu.

Phân thân lựa chọn Quý Hạo, kế thừa tất cả tình cảm và ngây thơ của y, phân thân gả cho Quý Hạo, có phải đại biểu, Quý Hạo vốn là người mình thích.

Ngày đó y rời khỏi ma giới, chậm rãi bay về phía “Bất Tư Lượng”, trong lòng không ngừng tự hỏi.

Còn mình thì sao?
Nếu không có trảm tình, nếu mình quen biết Quý Hạo, mình sẽ chọn thế nào?
Ngày đó, khóe mắt của y đã có một vết đỏ mờ nhạt nhưng lóe lên rồi biến mất, không ai biết được, trong nháy mắt đó y có chút hâm mộ khó mà kìm nén với phân thân của mình.

Lần thứ ba gặp lại Quý Hạo thì là vì đại đệ tử đời thứ năm của “Bất Tư Lượng” nhập ma, khi đi rèn luyện gi3t chết ba mươi hai đồng môn đi cùng hắn.

Khi trong môn điều tra việc này, nhận thấy dấu vết của ma tộc, sau một hồi lần theo dấu vết, mục tiêu chỉ vào một trong mười ma tướng của ma giới, Già Sư đại ma.

Nguyễn Minh Trì chất vấn ma giới với tư cách là viện trưởng “Bất Tư Lượng”, lãnh đạo của cả hai bên lần đầu tiên gặp mặt chính thức.

Đại đệ tử đời thứ năm nhập ma, chính là một trong những nguyên nhân liên quân tiên minh tấn công ma giới, mà lúc này cách đại chiến tiên ma đã không còn xa, Nguyễn Tiên Nhi vì không chịu trảm tình với ma tôn Quý Hạo bị bí pháp thúc giục của Nguyễn Minh Trì rơi vào giấc ngủ dài.

Cách mấy chục năm gặp lại thiên ma Quý Hạo, Nguyễn Minh Trì đặc biệt tìm bí pháp che giấu dung mạo thi triển trên mặt mình làm mờ đi khuôn mặt để tránh bại lộ thân phận.

Nhưng hiển nhiên thiên ma Quý Hạo không có hứng thú với diện mạo của y.


Khi đó ma hậu ngủ say, tin tức Quý hạo vì cứu người mà tìm kiếm bảo vật thần thức đã truyền khắp tam giới, lúc gặp lại, nam nhân có chút phờ phạc, tuy vẫn làm cho Nguyễn Minh Trì cảm thấy mạnh mẽ đến muốn ngạt thở, nhưng vì dưới mắt có quầng thâm ấy vậy mà khiến Nguyễn Minh Trì có chút dao động, trong lòng chỉ cảm thấy không đành lòng.

Đáng tiếc “mũi cung b ắn ra không thể quay đầu”, y đã triệu hồi một sợi thần hồn trở về, hôm nay bị chính thần hồn của mình trấn áp ở chỗ sâu trong thần thức.

Trừ khi giết y, không ai có thể giải.

Trên đại điện tranh luận không ngớt, tiên môn và ma tộc tranh cãi, Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo yên lặng ngồi ở hai bên, không nói lời nào.

Trong lúc bất chợt, Quý Hạo đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Vì sao thượng tiên vẫn luôn không lộ mặt thật gặp người?”
Nguyễn Minh Trì nói: “Không tiện.


“Vì sao không tiện?”
Nguyễn Minh Trì cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhắm mắt lại, trong lòng tính toán, nếu đã khó giết Quý Hạo, chi bằng hai bên hoàn toàn xé rách da mặt, nếu y quyết tâm giao chiến với Quý hạo, đao kiếm va chạm, có lẽ cũng là một cách giải quyết.

Cho nên, Nguyễn Minh Trì mở mắt ra, trầm giọng nói: “Nếu ma tôn không muốn giao Già Sư ra, vậy mối thù của ba mươi hai đệ tử ‘Bất Tư Lượng’ môn phái của ta dù sao cũng phải có kết quả, hôm nay xem ra, chỉ có một trận chiến mới có thể giải quyết.


Nguyễn Minh Trì trong “điện Vấn Tâm” nhớ tới đây, hơi thở hoàn toàn hỗn loạn.

Thân thể y không nhịn được run rẩy.

Xâm lược ma giới.

Chết nhiều người như vậy, chảy nhiều máu như vậy, đều là vì mình sao?
Vì trảm tình.

Vì thề sống chết vạch ra giới hạn với Quý Hạo.

Nhân cơ hội như vậy làm ra quyết định như vậy.

Tội nghiệt nặng bao nhiêu.

Hồi ức phơi bày sự thật trước mắt Nguyễn Minh Trì, Nguyễn Minh Trì bị cảm giác tội lỗi to lớn ám ảnh, sương mù mờ ảo quanh người hóa thành máu, một sợi xích đỏ như máu rỉ sét tản ra từ trong chỗ sâu, từ dưới chân y quấn quanh lên, quấn quanh cổ y từng vòng rồi chậm rãi siết chặt.

Linh hồn người chết từ minh giới bò ra, tay chân bị gãy, không có con ngươi nhưng oán hận trừng mắt nhìn y, gặm c ắn máu thịt của y, xé rách gân cốt của y, y hóa thành xương trắng sau đó bị địa ngục nghiền nát thành bột.

Y lơ lửng giữa trời đất, khi nhìn thấy đại sảnh ngày hôm đó, lời của y khiến mọi người chấn động, cả đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.


Y nói: “Bây giờ xem ra chỉ còn một trận chiến.


Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Minh Trì rút đi thuật ngụy trang trên mặt, lộ ra bộ dáng vốn có của mình.

Không chút bất ngờ trông thấy khuôn mặt kinh ngạc đến biến sắc của thiên ma Quý Hạo.

Trong nháy mắt đó, Nguyễn Minh Trì lại sinh ra cảm giác khuây khoả.

Y giống như một con thú mắc kẹt, không tìm được lối thoát trên con đường “trảm tình”.

Thiên ma Quý Hạo khóa chặt y.

Giết không được, tâm ma sinh ra, suy nghĩ nặng nề, đầy rẫy ma chướng.

Y nhìn ánh mắt kinh ngạc của Quý Hạo, trái tim đập nhanh hơn vài phần.

Trong nháy mắt đó y nảy ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo… Không có Nguyễn Tiên Nhi, ngươi sẽ nhìn ta sao?
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn lao thẳng vào linh đài của Nguyễn Minh Trì gọi tâm trí y trở về.

“Súc sinh!” Âm thanh của sư phụ văng vẳng từ hư không truyền đến giống như sấm sét.

Nguyễn Minh Trì cảm nhận được linh khí của mình đi ngược chiều, một tia sáng đỏ từ khóe mắt y nổi lên, một phù văn tiên giới đảo ngược hiện lên từ sâu trong nốt ruồi son ở giữa hai hàng lông mày của y.

Đây là… ấn đọa tiên!
Sự khẩn trương đột nhiên ập đến trong lòng, Nguyễn Minh Trì phun ra một ngụm máu.


Quý Hạo buông quyển sách trong tay xuống, lông mày giãn ra, dần dần ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên.

Vốn tưởng rằng còn phải chờ mười tám năm nữa, ai ngờ, Nguyễn Thượng Tiên của chúng ta tự đi đến điện Vấn Tâm, hỏi lòng xong trái lại dẫn ra tâm ma.

Thật sự là có chút đơn giản không thể tưởng tượng nổi.


Quý Hạo nhắm mắt lại, yên lặng “nhìn” động tĩnh bên Nguyễn Minh Trì, vô cùng tò mò.

“Ấn đọa tiên” đã bị khắc giữa mày, linh lực đảo ngược, sau đó toàn bộ linh lực trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành ma lực, không được tiên giới tán thành, hấp thu linh khí lần nữa sẽ giống như nuốt thuốc độc.

Vậy tiếp theo sẽ là gì đây?
Nguyễn Minh Trì sẽ đến ma giới tìm mình sao?
Quý Hạo chậm rãi nhìn sách cổ trong tay.

Thế giới này tuân theo quy tắc của đấng sáng tạo, ngay cả việc tạo ra thế giới cũng được đấng sáng tạo biết đến, cho nên sách cổ trong tay nói không chừng là những thứ Nguyễn Minh Trì đã từng đọc và ghi nhớ, cho nên mới có thể hiện ra bộ dáng hoàn chỉnh trong mắt Quý Hạo.

So với ba thế giới nhỏ do Quý Hạo tạo ra trước đây, quy tắc thế giới nhỏ hơn rất nhiều, tri thức trong sách chỉ đến từ cấp độ thế giới trước khi xuyên sách của Quý Hạo, chủ yếu là khoa học kỹ thuật, thậm chí tri thức khoa học quá cao siêu hắn chưa từng xem qua, nó chỉ tồn tại trong quy tắc của thế giới, nếu Nguyễn Minh Trì trước đó nổi lên lòng nghi ngờ mà đi tìm hiểu, sẽ phát hiện rất nhiều sách có bìa nhưng không có chữ bên trong.

Song thế giới này lại khác, có thần khí như bức tranh trấn áp, có thể nói đã hình thành một thế giới vô cùng chân thực, một khi Quý Hạo tin chắc nơi này là có thật, hắn sẽ sống cả đời trong thế giới này, cam tâm tình nguyện làm “chim trong lồ ng”.

Nếu hắn chết một cách tự nhiên thì không sao, nhưng nếu hắn vẫn cố phi thăng trong khi vẫn tin tưởng vững chắc vào quy tắc của thế giới này, thì sẽ chỉ có một kết cục… Khi hắn phân hủy, muốn phá vỡ bầu trời, thật ra chính là tự sát biến mình thành năng lượng nuôi dưỡng thế giới trong tranh này, từ nay về sau không còn là hắn nữa.

Tại sao ngay từ đầu đã phát hiện không đúng?
Có lẽ là vì năng lực bản thân Quý Hạo rất mạnh, cho dù Nguyễn Minh Trì dùng toàn lực áp chế hắn bằng một bức tranh, hắn cũng có thể nhìn thấy sơ hở, từ đó cảm nhận được sự thật của thế giới này.

Chỉ cần nhìn thấu, thế giới này sẽ không nhốt được hắn, sớm muộn gì hắn cũng có thể ra ngoài.

Mà “chìa khóa” đi ra ngoài đang ở trên người Nguyễn Minh Trì.

Cũng vì thế Quý Hạo mới rõ ràng nhận ra mọi việc không đơn giản như vậy, có lẽ việc mình “xuyên sách” cũng không phải thật, suy ra kiếp trước của hắn cũng có thể là ảo cảnh.

Mà tồn tại chân thực của hắn, tu vi của Nguyễn Minh Trì cũng đánh không lại.

Nếu không làm sao giải thích việc Quý Hạo bị trấn áp nhưng lại đảo khách thành chủ trở thành kẻ mạnh nhất trong thế giới, nắm trong tay cả thiên hạ.

Trái lại là Nguyễn Minh Trì… nhớ tới nam tử có nốt ruồi son ở giữa trán mà mình đuổi theo khi ấy, lúc y hiện thân trong thế giới nhỏ, sát niệm cũng không mạnh mà càng giống như giáo dục hắn.

“Thiên ma, nếu ngươi không biết khống chế, tự hại mình cũng phá duyên với cậu ấy…” Quý Hạo đọc lại tiếng Phạn mờ ảo trong thế giới trước.

“Kẻ mạnh nhân từ, ma không ác, đạo gia…” Thật thú vị, tại sao phải giáo dục mình, chẳng lẽ mình thật sự là một đại ma đầu tội ác tày trời?
Nói không chừng mình ở bên ngoài thế giới này, tội ác tày trời mới có thể khiến Nguyễn Minh Trì toàn tâm toàn ý không tiếc bất cứ giá nào, cho dù bị mình ngủ, cho dù phong ấn ký ức cũng phải giữ mình lại ở thế giới trong tranh.

Quý Hạo có rất ít cảm nhận về thiện ác nhưng cái gọi là “kiếp trước” đã cho hắn hiểu một số quy tắc cơ bản của thế giới, khiến hắn hiểu được đạo đức lễ nghĩa, hiểu được sự ấm áp của gia đình và cũng hiểu được mạng người trân quý.

Cho nên trong ba thế giới nhỏ mà hắn tạo ra, hắn vẫn tuân thủ theo quy tắc của “kiếp trước”, đúng là một hình mẫu đạo đức của ma vương.

Chỉ là thế giới cuối cùng có chút mất kiểm soát.

Gần đây Quý Hạo luôn tìm cách phá thế giới này nên không khỏi nhìn đi nhìn lại thế giới trước.


Bây giờ nghĩ lại có lẽ là vì ở thế giới thứ ba, bản thân không còn kìm nén được tính xấu đó nữa mới khiến cho Nguyễn Minh Trì phải đích thân xuất hiện, giáo dục hắn.

Song lại giáo dục không thành công trái lại còn bị mình đuổi theo suýt nữa phá vỡ phong ấn, rơi vào đường cùng, Nguyễn Minh Trì lại dùng thủ đoạn sử dụng mười thành công lực của mình để phong ấn hắn lần cuối.

Đáng tiếc ký ức cũng không bị phong ấn quá lâu thì bản thân đã khôi phục ký ức.

Trái lại Nguyễn Minh Trì… mua dây buộc mình, rơi vào quy tắc của thế giới, tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên phải nói sao đây?
Đây là tự làm tự chịu nhỉ?
Quý Hạo thờ ơ nhìn những thay đổi trong thức hải của Nguyễn Minh Trì, đồng thời ngước mắt nhìn Nguyễn Tiên Nhi đang đọc sách dưới bệ cửa sổ.

Nguyễn Minh Trì là chủ.

Nguyễn Tiên Nhi là phụ.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Song có lẽ Nguyễn Tiên Nhi không phải phân thân gì.

Mà có lẽ y chỉ là một tia thần niệm do Nguyễn Minh Trì bên ngoài thế giới ảo cảnh này phóng ra, định giáo dục hắn nhưng không hiểu sao lại kết duyên phận ba đời với hắn.

Khi Nguyễn Minh Trì dùng toàn lực của mình mở Sơn Hà Xã Tắc Đồ (*) cũng chỉ có thể thu vào tia thần niệm đó.

Thế là thế giới này xuất hiện hai Nguyễn Minh Trì.

Một là Nguyễn Minh Trì thật, một là một sợi thần niệm mà mình trông nom.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao trong sâu thẳm ý thức của Nguyễn Minh Trì lại có một ký ức bị phong ấn.

Cho đến hôm nay, Quý Hạo đã đoán được 80% sự thật.

Hắn thật sự vừa yêu vừa hận Nguyễn Minh Trì này, nhưng cũng không biết nên làm gì với y.

Nguyễn Minh Trì vì trấn áp hắn mà không tiếc kết thành vợ chồng ba đời với hắn, hai người còn có cái gì chưa từng làm chứ.

Hiện tại lại vì tiếp tục trấn áp hắn, không tiếc phong ấn ký ức của hắn, tiếp tục lừa gạt hắn ở trong thế giới này… Nói không chừng, cuối cùng lại phát triển thành một đoạn tình duyên.

Cho nên, rốt cuộc là thứ gì khiến Nguyễn Minh Trì liều mạng như vậy, cho dù cùng hắn đắm chìm vào bể dục cũng phải kiên trì.

(*) Sơn Hà Xã Tắc Đồ, xuất phát từ tiểu thuyết “Phong Thần Diễn Nghĩa”, một pháp khí được Nữ Oa trao cho Dương Tiễn thu phục ác quái Viên Hồng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.