Tôi tên là Hạ Thiếu Lăng, Hạ trong thiên hạ, Thiếu trong thiếu gia, Lăng
trong đinh lăng (1). Đừng nghi ngờ nha, tôi tuyệt đối là viên pha lê
trong tay ba mẹ đó, chỉ là tôi có một cái tên quá kỳ lạ được kết hợp bởi tên của hai người họ mà thôi.
(1): Đinh lăng là cây tía tô
Tôi vốn là hoàng tử có địa vị cao quý nhất Nam Diệu quốc, có một mẫu hậu là hoàng hậu xinh đẹp như thiên tiên nhưng tính tình thì không một ai dám
khen tặng. Tôi còn có một phụ hoàng là vị hoàng đế lạnh nhạt tuấn mỹ
nhưng cưng chìu thê tử như mạng. Gia đình ba người của tôi có cuộc sống
hạnh phúc một cõi, được dân chúng cả nước kính yêu (điều này là do mẹ
tôi nói tuy rằng tôi vẫn luôn nghi ngờ). Thế nhưng ông trời luôn thích
gây mưa tạo gió, con người luôn có họa có phúc. Một ngày nào đó, có một
chuyện rất phiền thoái đã xảy ra với ba người bọn tôi – xuyên không.
Không, dùng lời nói của mẹ tôi chính là xuyên trở lại quê hương của mẹ. Lúc
này tôi mới biết mẹ mình lại không phải là người của Nam Diệu quốc, mà
tôi lại chính là đứa con lai một cách thần kỳ (không cần nghi ngờ, tôi
mang huyết thống giữa người Nam Diệu quốc cùng người Trung Quốc). Trích
dẫn câu thốt lên của mẹ lúc đó: “Oh my God! Thật thần kỳ!”
Tuy
rằng mẹ tôi khi trở về thế giới của mình, dung mạo nhanh chóng từ họa
thủy trở thành “họa thủy”, nhưng mẹ yêu hãy tin rằng, con trai này vẫn
rất yêu mẹ, cho nên mẹ đừng có nhìn chằm chằm con nữa mà hãy đi tranh
giành ông chồng của mình đi.
Quay về đề tài ban đầu, gia đình mẹ
tôi mặc dù không phải “vương công quý tộc” (ở cái nơi không ai quan tâm
lắm về điều này), nhưng lại là một gia đình cực kỳ có tiền. Ông bà ngoại mặc dù rất bất ngờ với sự xuất hiện không kém bất ngờ của tôi và cha
nhưng vẫn mừng rỡ chấp nhận. Mà hai người cậu cực kỳ đẹp trai của tôi
đều rất yêu tôi mới chết, cứ hễ có cái gì mới lạ đều tặng cho tôi đầu
tiên.
Do đó, bởi vì sự yêu thương của họ dành cho tôi mà tôi nhất định phải cố gắng thích ứng với cuộc sống nơi này, sau đó giúp hai cậu
tìm hai người mợ thật xinh đẹp.
Tuy nhiên ý tưởng thì có đó,
nhưng nhìn một nhà đầy sắc đẹp này riết cũng quen cho nên đối với nữ
giới tôi đều xoi xét rất kỹ lưỡng, vì thế đến đây vài năm rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra được hai người mợ phù hợp với tiêu chuẩn cho hai người cậu
kia. Nhưng mà bọn họ lại kết giao với rất nhiều bạn gái, những người bạn gái này đều không khỏi khiến cho tôi phải thở dài ngao ngán.
Mẹ
tôi không phải hay nói “thương hoa tiếc ngọc” sao? Tại sao hai người cậu này cứ thích tàn phá nhan sắc các loài hoa vậy? Nhìn thấy từng đóa hoa
bị hai người họ bẻ rồi vứt đi chạy đến nháo với ông bà ngoại, tôi liền
nhịn không được mà ra giải vây:
“Mấy cô đến tìm ba con có chuyện gì sao?”
Thật, toàn bộ bọn họ đều như bị điểm huyệt. A, tôi thật không biết chỉ cần mình xuất hiện sẽ có hiệu quả như vậy.
Thế nhưng tại sao mấy cậu không khen tôi lấy một tiếng mà lại khiến cho giá trị con người của tôi cứ giảm liên tục vậy?
Tôi nghĩ mãi mà không ra.
…
Những chuyện khó hiểu còn có rất nhiều, nhưng mà nơi đây thật sự rất thú vị.
Đầu tiên, tôi cực kỳ hưởng thụ cuộc sống học sinh nè. Tôi luôn bị “một vài” bạn nữ nhìn chằm chằm khiến tôi rất khoái trá, hơn nữa còn bị các cô
giáo tìm đến bắt chuyện, chẳng lẽ thế giới này không người nào có chiều
sâu suy nghĩ sao?
Mẹ nói nhất định là những người đó vì bản thân
quá xấu cho nên mới phải nhìn chằm chằm những người đẹp trai như tôi.
Nhưng mà ngại quá, tình cảm của tôi như bị kẻ nào trộm mất rồi, càng lúc tôi càng giống hai người cậu của mình. Ai dám chọc tôi, tôi nhất định
sẽ không keo kiệt trổ tài “võ chân” vô địch của mình…
A? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mẹ lại nhíu mày? Đây quả thực là một kỳ quan hiếm có nha!
Thân là con trai bảo bối của mẹ, tôi đương nhiên phải quan tâm một chút.
Cái gì? Cái gì? Lại có hồ ly tinh dám bò lên người lão cha khối băng? Chẳng lẽ cô ta không sợ lạnh chết sao?
Nói tới đây mọi người chắc là thấy rất khó hiểu nhỉ? Vậy xin cho tôi giới
thiệu với mọi người tình huống hiện tại trong gia đình mình.
Đầu
tiên, người lớn nhất trong nhà chính là ông ngoại, ông ngoại là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tại thế giới này đương nhiên có địa vị rất cao nha. Bà ngoại hiền lành của tôi lại chỉ là một vị phu nhân ở nhà hưởng thụ cuộc sống. Còn hai người cậu sinh đôi nữa, cậu lớn là tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, phụ giúp ông ngoại xử lý công việc, cậu nhỏ là người mẫu, lợi
dụng vào khuôn mặt tuấn tú vô địch của mình để đi ăn chực, uống chực…
Thế nhưng điều bất ngờ chính là lão cha lạnh lùng hơn cả khối băng của tôi
lại cũng gia nhập vào “tập đoàn” lợi dụng dung mạo của mình kiếm cơm ăn. Ách, cha đừng trừng mắt con chứ, con lập tức đính chính, cha không phải dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, mà là dựa vào biểu cảm lãnh khốc của mình
đi kiếm cơm. Ai da, còn trừng mắt sao? Được rồi, tóm lại, cha chính là
diễn viên trong giới giải trí, đúng rồi chứ? Nhưng mà, cũng thật sự
khiến mọi người kinh ngạc nha.
Sau đó là người mẹ xinh đẹp vô
song của tôi. Mẹ, chính là một người vô cùng nhàn rỗi. Tuy rằng dung mạo của mẹ cũng đủ để tung hoành trong giới giải trí, nhưng mẹ chính là một kẻ cực kỳ lười biếng, một người phụ nữ có thể khiến cho người khác cưng chiều, cho nên, kết quả cuối cùng chính là mẹ rất rãnh rỗi.
Đương nhiên, cuối cùng là bản thân tôi. Tôi, Hạ Thiếu Lăng, là một học sinh
lớp bốn. Tuy rằng với IQ cao của mình, tôi có thể trực tiếp nhảy lên học cấp hai, nhưng mà theo lời của mẹ dạy bảo, mẹ muốn tôi hưởng thụ cuộc
sống của người bình thường.
Nói nhiều thứ như vậy chắc mọi người
cũng rối tinh rối mù rồi nhỉ? Được rồi, trọng điểm là như vậy. Lúc này,
bởi vì lão cha lãnh khốc cùng với cậu nhỏ đều bước chân vào giới giải
trí, cho nên các thành viên trong nhà đều bất chợt đam mê điện ảnh.
Truyền thông truyền tin nhanh như nước chảy, hơn nữa tập đoàn Tô thị lại cực kỳ, cực kỳ có tiền, vậy nên một đại đội nữ giới liền đánh chủ ý lên người cậu nhỏ và lão cha tôi.
Hai ông cậu kia ra sao tôi cũng
mặc kệ, cứ mặc cho họ bị phụ nữ truy truy đuổi đuổi đi. Thế nhưng cha
lúc này không còn giống như trước kia, khi mà thế giới của cha cũng chỉ
còn có mẹ và tôi, bây giờ cha còn có ông bà ngoại và hai cậu nữa.
Cho nên khi bị đám phụ nữ quấy nhiễu đến phiền toái, nếu không phải có cái
người đại diện gì đó kia thì cha đã sớm dùng công phu đánh bay bọn họ
rồi.
Thế nhưng cũng thật không hiểu nổi người lớn đang nghĩ gì.
Mẹ thì lại không cảm thấy khó chịu khi có hồ ly tinh đeo bám cha, mà hồ
ly tinh này lại càng kỳ quái hơn, cô ấy có thể khiến cho cha vốn lãnh
khốc phải thốt lên hai chữ: “Rất giỏi!”
Thật sự là điên rồi.
Gần đây xuất hiện một hồ ly tinh không giống đồng loại mới khiến cho mẹ
không thể không chú ý đến cô ấy, cho nên đây cũng là nguyên nhân mẹ nhíu mày nhỉ? Còn mọi người muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mời xem
“Bảo vệ ông xã đẹp trai” thuộc bộ thứ hai của hệ liệt “Nhàn Vương kiêu
ngạo”, một câu chuyện cũ của gia đình tôi xin chính thức bắt đầu!