Nhìn thấy không khí biến hóa giữa Lãnh Thanh Thu và Tô Khinh Lăng, sau khi
cảm thấy xấu hổ rồi thì mọi người nhanh chóng nói chen vào. Đối tượng để mở miệng đương nhiên chính là người nhỏ tuổi nhất – Hạ Thiếu Lăng.
Quả nhiên, Tô Khinh Lăng cùng Lãnh Thanh Thu đều tự dời ánh mắt, nhìn về phía Hạ Thiếu Lăng.
“Con không hát đâu” Hạ Thiếu Lăng trừng to mắt “Con sẽ làm trọng tài cho mọi người, cô chú cứ hát đi. Nhưng mà…” Nó đột nhiên ngập ngừng.
“… Nhưng mà các cô chú phải hát qua mẹ con mới được” Hạ Thiếu Lăng còn thật lòng gật gật đầu.
“Cậu bạn nhỏ này đang khinh thường mấy cô chú sao?”
Hạ Thiếu Lăng nói lời đó, nhóm ‘háo sắc’ cũng có chút không vui. Tuy Tô
Khinh Lăng xinh đẹp, giọng nói cũng rất ngọt ngào, nhưng nếu nói bọn họ
khó có thể hát hay hơn cô ấy thì không phải là xem thường họ sao? Hơn
nữa còn là bị một đứa nhỏ đáng yêu như vậy xem thường.
“Các dì
xinh đẹp, con nói thật đó, mẹ con giỏi nhất chính là ca hát. Cha con
cũng vậy đó, bọn họ chính xác là một đôi…” Hạ Thiếu Lăng lại gật gật đầu như thể đây chính là sự thật. Người ta hay nói ‘nắp phải khớp với nồi’, mà mẹ nó chính là cái nắp của cha nó. Chỉ sợ cho dù bọn họ có làm cái
gì đi nữa thì cũng đừng mong có thể thu hút được sự chú ý từ cha nó. Có
đôi khi nó cảm thấy cha hy sinh quá nhiều, ai có thể chịu đựng được một
người vợ yêu nghiệt như vậy chứ? Nếu đổi thành nó, nó nhất định phải tìm một người vợ thật đáng yêu…
Sau khi Hạ Thiếu Lăng nói, trong mắt của Lãnh Thanh Thu xẹt qua tia sáng. Đó là khinh thường, cũng là chán
ghét, lại càng không ủng hộ. Trên thế giới này ngoại trừ Tô Khinh Lăng
ra thì cũng còn rất nhiều người phụ nữ, ai dám nói chỉ mình Tô Khinh
Lăng là xứng đôi với Hạ Tư Lạc? Trong mắt cô ta, Tô Khinh Lăng mới chính là không hợp nhất…
“Không phải muốn hát thi sao? Tôi cũng muốn
thể hiện sự vụng về của mình” Cô ta bất thình lình nói, ánh mắt liếc về
phía Tô Khinh Lăng, một tư thế muốn mời bước ra Tô Khinh Lăng ganh đua
cao thấp.
“A? Thanh Thu cũng muốn hát à? Được, chưa ai nghe thấy
giọng của cô đó” Nhóm diễn viên nam vừa nghe thấy Lãnh Thanh Thu cũng
muốn hát liền vỗ tay. Người đẹp đó, giọng hát nhất định cũng rất hay.
“Cám ơn” Lãnh Thanh Thu gật gật đầu với người vừa nói.
Tô Khinh Lăng hơi nhíu mày, cảm thấy người đẹp lạnh lùng này hình như muốn chống đối với mình. Được thôi, cô phải khiến cho cô ta xem ai mới chính là nữ vương.
“Vậy thì chúng ta chia tổ đi” Trần đạo diễn thấy mọi người đều có hứng thú, cũng chen miệng nói.
“Được đó, Trần đạo diễn chia nhóm đi” Một diễn viên nữ nói.
Trần đạo diễn gật gật đầu, sau đó nhìn về phía những người khác dò hỏi:
“Ai muốn tham gia thì giơ tay lên. Chúng ta sẽ chia tổ”
“Tôi cũng muốn chơi"
“Em cũng muốn tham gia”
“Em nữa”
“…”
Cả trai lẫn gái đều không cam lòng yếu thế, ai cũng muốn thể hiện giọng hát tuyệt vời của mình.
“Vừa đúng tám người, bốn người một tổ đi” Trần đạo diễn kiểm kê nhân số tham gia “Thanh Thu, Ngọc Thanh, Tiểu K và A Bân một tổ. Khinh Lăng, A Văn,
Tiểu B cùng Siêu Tử một tổ”
“Cậu bạn nhỏ, cháu là con trai của Khinh Lăng, cháu nhất định sẽ giúp chị
ấy. Cái này không thể được” Tiểu K nói với Hạ Thiếu Lăng.
“Kết quả cuối cùng cũng là mẹ cháu thắng thôi” Hạ Thiếu Lăng nhún vai, vẫn là cách nói đó.
Hay là Trần đạo diễn cũng làm trọng tài đi, như vậy sẽ công bằng hơn” Siêu Tử lên tiếng đề nghị.
“Vậy được rồi, tôi với Thiếu Lăng sẽ làm trọng tài” Trần đạo diễn gật gật đầu.
“Mỗi tổ cử một người lên hát, ai thắng sẽ hát đấu với người tiếp theo. Ai
còn lại cuối cùng sẽ là người chiến thắng. Mọi người thấy thế nào?”
“Quyết định thế đi!” Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tô Khinh Lăng quay đầu về phía Hạ Tư lạc, giơ giơ cánh tay nói:
“Chồng, nhớ cỗ vũ em đó”
Khuôn mặt tuấn tú luôn lạnh lùng như tảng băng của Hạ Tư Lạc lại xuất hiện một nụ cười nhẹ.
“Em là giỏi nhất”
Tô Khinh Lăng cười đến đắc ý, những người khác lại cảm thấy thật khó tin,
không ngờ Hạ Tư Lạc luôn lạnh lùng lại có lúc dịu dàng như vậy. Một ít
diễn viên nữ nhìn thấy hắn mỉm cười còn ngây ngốc. Thật đẹp trai nha!
Cười đến khuynh thành, thì ra không chỉ có mỗi phụ nữ.
Lãnh
Thanh Thu nhìn thấy biểu tình đó của Hạ Tư Lạc cũng ngẩn ngơ, sau đó
trong lòng cô ta lại xuất hiện cảm giác khát vọng. Nhịn không được, cô
ta thật muốn nụ cười kia nở rộ là vì chính mình.
“Cám ơn, em nhất định sẽ thắng” Tô Khinh Lăng ném một nụ hôn gió cho Hạ Tư Lạc, sau đó
quay đầu lại nói với Trần đạo diễn “Trần đạo diễn, có thể bắt đầu rồi”
“Được, vậy thì do hai anh chàng đẹp trai của chúng ta xuất chiêu trước đi. Xin mời Tiểu K cùng Siêu Tử!” Trần đạo nói xong, Tiểu K liền dẫn đầu cướp
microphone, đồng thời cũng khiêu khích với Siêu Tử.
“Siêu Tử, xem tôi hát trước đây”
Siêu Tử mỉm cười, sau đó đưa tay làm tư thế xin mời.
Tiểu K chọn bài hát “Nếu tuyết rơi” của Châu Kiệt Luân, khá giống với bài
“Độc quyền chiếm hữu” trước đó của Tô Khinh Lăng. Tuy caa từ đều mang
theo sự ưu thương nhưng nội dung lại khiến cho người ta có thể tưởng
tượng ra một bức tranh xinh đẹp. Giọng điệu của Tiểu K thay đổi trầm
bổng, hát hết bài này bằng một tình cảm thâm tình.
“Hay quá!” Hắn ta hát xong, mọi người đều vỗ vỗ tay.
“Cám ơn” Tiểu K đem microphone đưa cho Siêu Tử “Của anh này”
Siêu Tử gật gật đầu cầm microphone, chọn một bài hát đại diện của một bộ
phim nổi tiếng gần đây. Chính là bài “Duy nhất” của Vương Lực Hoành, nó
rất hợp với bộ dạng hơi nhã nhặn của Siêu Tử.
Sau một bài hát, Siêu Tử thắng Tiểu K.
Hai người PK (1) xong, một cặp khác lại lên đồ sát nhau.
(1) PK: Personal Killing, đồ sát, hành động tấn công trước trong game online.
Lãnh Thanh Thu cử Ngọc Thanh. Cô gái này có thanh âm rất ngọt, cô ấy chọn
một bài hát sôi động của Khúc Phong, nhanh chóng kéo giãn không khí
trong phòng.
Siêu Tử lại chọn một bài có tiết tấu không nhanh
không chậm, nhưng để đem ra đấu tay đôi với Ngọc Thanh, đương nhiên sẽ
rớt lại phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Thanh xuất hiện đắc ý, sau đó tiếp tục đấu với A Văn trong tổ Tô Khinh Lăng.
Không giống với giọng điệu ngọt ngào của Ngọc Thanh, A Văn mang theo chút dã
tính. Một ca khúc dễ thương xen lẫn hoang dại mang đến thắng lợi cho A
Văn.
Sau đó, mọi người lại đồ sát lẫn nhau. Cuối cùng cũng chỉ còn lại Lãnh Thanh Thu cùng Tô Khinh Lăng.
Nhìn thấy hai đại mỹ nữ, tâm tư mọi người đều treo lơ lửng. Không biết hai người bọn họ sẽ chiến đấu như thế nào?