“Tư Lạc, Khinh Lăng nói hai người quen nhau là do chị ấy chủ động theo đuổi anh, có thật hay không?”
Hạ Tư Lạc vừa mới bị Tô Khinh Lăng kéo đến trước mặt hội chị em tóc dài, đã có người gấp gáp hỏi.
Hạ Tư Lạc ngẩn ra, khẽ liếc về phía vợ mình liền nhìn thấy biểu cảm như
một kẻ trộm của cô liền biết cô lại đang tính kế với người khác. Hắn
không có mở miệng, chỉ mím môi gật đầu.
“Oa, là thật!” Đội quân tóc dài thấy hắn gật đầu, quả thật hưng phấn đến nhịn không được.
“Thế vì sao anh lại chấp nhận? Chẳng lẽ anh thật ra cũng yêu thầm Khinh Lăng sao?” Một người giàu trí tưởng tượng lại đang mơ màng đến một câu
chuyện tình yêu lãng mạn.
Hạ Tư Lạc ngẩn ra, lúc trước hắn có yêu thầm vợ không? Hắn nhớ rằng ngay cả cô ấy là ai hắn cũng không biết, cô ấy lúc đó nữ phẫn nam trang, vừa gặp mặt đã bám riết vào cánh tay hắn
giả vờ quen biết, khiến cho hắn có chút phản cảm.
“Ai da, nói thật ra thì lúc đầu Lạc rất chán ghét tôi” Tô Khinh Lăng kéo cánh tay chồng “Đúng không, Lạc?”
Hạ Tư Lạc gật đầu, sau đó nói: “Em thật quấn người”, mà hắn chán ghét người khác quấn lấy hắn.
“Thấy chưa?” Nhìn một đám đang líu lưỡi, Tô Khinh Lăng trưng ra bộ dạng ‘tôi đã nói rồi mà’.
Dương Phỉ Phỉ nhìn bộ dáng của bọn họ không giống như gạt người, chẳng lẽ
thật sự là Tô Khinh Lăng chủ động bày tỏ tình cảm với Hạ Tư Lạc sao? Mà
Hạ Tư Lạc trước kia rất chán ghét cô ấy thì tại sao bây giờ lại ở bên
cạnh cô ấy? Chẳng lẽ là có nguyên nhân khác?
Tô Khinh Lăng nhìn
thấy những người này bắt đầu líu ríu thảo luận, nhịn không được cảm thấy buồn cười. Sau đó cô liếc nhìn bộ dáng cau mày của Dương Phỉ Phỉ, biết
rõ cô ta đang cân nhắc cái gì đó.
Tô Khinh Lăng nhịn không được lại muốn trêu cợt người khác, quyết định tiếp tục ném bom dọa bọn họ.
“Lạc, một lát anh còn diễn không? Chúng ta đi đón con trai đi”
“Con trai?”
Quả nhiên, lời nói vừa ra khỏi miệng Tô Khinh Lăng, mọi người lại một trận
nghẹn họng nhìn trân trối. Ánh mắt bọn họ trừng hai người như đang nhìn
quái vật ngoài hành tinh.
“Con trai? Con trai của ai?” Đạo diễn cũng đã đi tới, nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người liền nhịn không được hỏi.
“Đạo diễn, là con trai của tôi và Lạc” Tô Khinh Lăng ôm lấy cánh tay Hạ Tư Lạc, cười cười nhìn Trần đạo diễn.
“Cái gì? Hai người đã có con?” Trần đạo diễn cũng hoảng hồn, ánh mắt bọn họ
đều như đang đánh giá hai người “Là thật sao? Nhìn sao thì hai người
cũng không giống đã có con” Thậm chí trước kia hắn cũng không nghĩ Hạ Tư Lạc đã kết hôn, kết quả người ta chẳng những đã kết hôn mà ngay cả ‘Tư
Lạc con’ cũng có rồi.
“Đứa bé cũng đã bảy tám tuổi rồi” Người đại diện Mạc Cao nói thầm bên cạnh. Bất cứ ngôi sao trong giới văn nghệ đều muốn kết hôn muộn, cho dù có kết hôn hay có con đều trăm phương ngàn kế che giấu. Thế nhưng gia đình Hạ Tư Lạc lại rất ngược đời, hôm nay lại
đem mọi chuyện đưa ra ngoài ánh sáng, sợ rằng báo chí ngày mai đều sẽ
chứa đầy cái tin này.
“Đúng vậy, con trai bọn tôi đã học lớp bốn
rồi” Tô Khinh Lăng cười nói. Thật ra với chỉ số thông minh của con trai
cô thì học cấp hai cũng có thể, nhưng có đôi khi quá thông minh cũng
không tốt, chi bằng để cho nó quậy phá cấp một một thời gian đi.
“Lớp bốn?” Mọi người lại ồ lên một trận, chắc cũng khoảng tám chín tuổi rồi đúng không?
Mọi người nhìn Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng, nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn
lên, nhìn xuống. Hai người họ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng con trai
cũng đã lớp bốn, rốt cuộc họ sinh con lúc mấy tuổi vậy? Chắc không phải
lỡ nếm trái cấm lúc còn vị thành niên nên phải bắt buộc kết hôn chứ?
“Cái này… khụ, Tư Lạc nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi bảy tuổi, đúng chứ?” Trần đạo diễn ho nhẹ một tiếng, hỏi.
Hạ Tư Lạc gật gật đầu, theo như giấy chứng minh anh trai cả của Tô Khinh
Lăng làm thì hắn đúng thật hai mươi bảy tuổi, nhưng thật tế thì hắn cũng thuộc dạng “đồ cổ” đã mấy trăm năm.
“Xin mạo muội hỏi một chút,
Hạ phu nhân… bao nhiêu?” Trần đạo diễn nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, cô
ấy thoạt nhìn trẻ hơn Hạ Tư Lạc vài tuổi.
“Hai mươi bốn” Tô Khinh Lăng nói không chút đỏ mặt, hoàn toàn không đem n năm xuyên không tính vào.
“A…” Mọi người kéo dài thanh âm nhìn nhau, quả nhiên bọn họ chính là dạng kia.
Xong rồi, xong rồi.
Mạch Cao âm thầm lắc đầu bên cạnh, ngay cả loại chuyện này cũng khai ra rồi, tin tức ngay mai nhất định rất kích thích.
Dương Phỉ Phỉ cũng bị việc này mà hù sợ, bất quá nghĩ lại, hai người nếu như
kết hôn vì nguyên nhân như vậy thì nhất định cũng không có nhiều tình
cảm. Trước mặt người ngoài nói chuyện ngọt ngào chắc cũng chỉ đang diễn
trò. Ánh mắt cô ta sáng lên, biết được việc này rồi thì kế sách của cô
ta càng có tác dụng. Thế nhưng vợ chồng đã có con cũng ít nhiều bị kiềm
hãm, có lẽ trước khi bày tỏ với Hạ Tư Lạc, cô ta cần phải gặp con trai
bọn họ trước, nếu như đứa nhỏ lại ngoan hiền thì cô ta cũng không cần
phải giở trò mẹ kế…
“Ôi thời gian trôi thật mau, cũng bốn giờ hơn rồi. Chúng ta cũng nên về thôi” Tô Khinh Lăng lôi kéo Hạ Tư Lạc, sau đó gật đầu chào mọi người “Trần đạo diễn, chúng tôi đi trước”
“Được, đón con trai quan trọng hơn” Trần đạo diễn gật gật đầu, dù sao cảnh quay của diễn viên nam hôm nay cũng đã xong.
“Khinh Lăng, khi nào rãnh thì đến đây chơi nhé!” Những người khác nói với Tô Khinh Lăng.
“Đúng vậy, nhớ mang con trai của hai người đến chơi” Không ít người cảm thấy
rất tò mò với con trai họ, thử nghĩ kết tinh của tuấn mỹ nữ sẽ xinh đẹp
cỡ nào đây? Bọn họ rất muốn trông thấy rồi.
“Không thành vấn đề” Tô Khinh Lăng kéo Hạ Tư Lạc, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Mạch Cao cũng tạm biệt Trần đạo diễn, sau đó cùng rời đi với hai vợ chồng Tô Khinh Lăng.
Lên xe, Mạch Cao ngồi bên cạnh tài xế, nhìn Tô Khinh Lăng đang tựa đầu lên
vai Hạ Lạc Tư từ kính chiều hậu, rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở
miệng.
“Tôi nói này Tư Lạc, Khinh Lăng, hai người là cố ý hả? Tại sao lại đem hết mọi chuyện nói ra vậy? Chẳng lẽ hai người còn ngại đám
chó săn biết quá ít chuyện nhà các người à?” Hắn có thể tưởng tượng ra
sự nhiệt náo cùng điên cuồng trên báo chí ngày mai, không chỉ truyền
thông mà còn các fan hâm mộ của Hạ Lạc Tư. Nếu bọn họ biết thần tượng
của mình chẳng những đã kết hôn mà còn có một đứa con trai lớn như vậy,
không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Nghĩ đến, hắn liền nhịn không
được mà chảy mồ hôi lạnh.
Hạ Tư Lạc không nói chuyện, dù thế nào đi nữa hắn cũng không quan tâm.
“Nhàm chán quá nha” Nhưng Tô Khinh Lăng lại đáp lời, thiếu chút nữa khiến cho Mạch Cao hộc máu.
Nhàm chán? Giỏi cho hai chữ “nhàm chán”! Hắn quả thật cũng sắp bị Tô Khinh Lăng hại chết rồi.