Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai
Vợ chồng minh tinh Hạ Tư Lạc cùng con trai biến mất một cách thần bí.
Mỗi tờ báo đều có đầu đề thật to, ném bom vào thị giác mỗi người, cũng khiêu chiến thần
kinh của họ.
Người thiếu chút nữa đã đâm vào xe Hạ Tư Lạc diễn tả lại tình cảnh lúc đó rất sống động,
quả thật khiến cho người ta tưởng tượng trên đời này có quỷ.
Lời nói của tên tài xế kia cũng chỉ khiến cho mọi người suy đoán thêm một chút, nhưng ngay
cả diễn viên Lãnh Thanh Thu từng chụp hình quảng cáo với vợ chồng Hạ Tư Lạc và đại thiếu
gia của công ty nước hoa nhãn hiệu LOVE cũng chứng thật điều này, không thể không khiến
cho người ta tin tưởng thêm vài phần.
Rồi sau đó cánh phóng viên cũng lục lọi lại những tấm hình vô tình được chụp vào khoảng
thời gian đó, tại địa điểm đó để chứng minh tính chân thật của sự việc.
Nhất thời, cả Trung Quốc đều sục sôi.
Truyền thông vây quanh người nhà họ Tô để thu thập tin tức, mà người bên ngoài cũng
không ngừng đoán tới đoán lui, còn có một vài nghiên cứu gia không ngừng lật sách nghiên
cứu vấn đề này.
Jaymond cũng bị ông già bên Pháp gọi về, không thể không rời đi.
Lãnh Thanh Thu vẫn nghi ngờ thân phận của ba người nhà Hạ Tư Lạc, nhưng cũng chỉ biết
trầm mặc.
Tô gia.
Ông bà Tô cùng hai người con trai sinh đôi đều ngồi trong phòng khách, không khí một
mảnh yên tĩnh.
Con trai cả nhà họ Tô đứng bên cửa sổ, vén bức màn lên, ánh mắt thâm trầm nhìn đám phóng
viên đứng bên ngoai cổng lớn. Hai hàng chân mày của hắn nhíu chặt, sau đó buông bức màn
xuống, ngồi vào ghế salon.
Con trai thứ hai tạm gác lại toàn bộ công việc để về nhà, biểu cảm cũng tương đối trầm
trọng.
Bà Tô lau nước mắt, âm thầm khóc. Vốn tưởng rằng đã mất đi đứa con gái duy nhất, không
ngờ ông trời không những rũ lòng thương đưa con bé trở về bên cạnh mình mà còn cho con
rễ và cháu ngoại xuất hiện. Thế nhưng cả nhà họ lại biến mất, chẳng lẽ ông trời muốn thu hồi
tình thương đối với gia đình bà hay sao?
"Linh Lung, đừng đau lòng nữa. Con gái, con rễ cùng cháu ngoại chúng ta đều là người tốt,
nhất định sẽ không có chuyện gì đâu" Tô Diệu Đức vỗ vỗ bả vai vợ an ủi, nhưng trong ánh
mắt của ông cũng không che dấu hết sự lo lắng của mình.
"Diệu Đức, anh nói xem cả nhà Lăng nhi đang ở đâu? Làm sao lại đột nhiên biến mất không
thấy?" Bạch Linh Lung ngẩng đầu nhìn chồng, ánh mắt chờ mong dũng khí được tiếp thêm
từ phía chồng.
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi tin rằng bọn nhỏ nhất định sẽ bình an trở về" Tô Diệu
Đức thở dài, nhưng lại kiên định gật gật đầu.
"Con cũng nghĩ vậy, Lăng nhi lần trước đại nạn không chết, lần này nhất định sẽ bình an trở
về" Tô Mặc Thần cũng gật gật đầu "Hơn nữa em rể cũng không phải người bình thường, hắn
là cửu ngũ chí tôn, lại là thiên mệnh" Hắn không tin cuộc đời của em gái đầy kiêu ngạo của
mình có thể kết thúc như vậy, con bé nhất định sẽ trở lại.
"Đúng, con rể chúng ta cũng không phải là người bình thường" Bạch Linh Lung cũng gật gật
đầu.
Tô Diệu Đức gật đầu, ông tin tưởng điểm ấy.
"Phong, anh nghĩ xem Lăng nhi có thể đi đâu?" Tô Mặc Thần nhìn về phía anh trai.
Tô Mặc Phong không nói gì, hai hàng chân mày luôn nhíu lại. Thế nhưng trong đôi mắt đen
láy kia chợt lóe lên ý nghĩ gì đó, hắn ta liền ngẩng đầu nhìn người nhà, nói:
"Cha mẹ nói xem, Lăng nhi có thể trở lại cổ đại hay không?"
Lời nói của hắn khiến mọi người yên lặng suy nghĩ.
Một lát sau, Tô Mặc Thần đột nhiên đánh một kích vào không trung, lớn tiếng nói:
"Rất có khả năng này. Lúc trước chúng ta cũng nghĩ là Lăng nhi đã chết, không ngờ con bé
lại trọng sinh ở cổ đại. Lần này nhất định cũng như vậy, nếu không thì tại sao cả nhà con bé
có thể biến mất được?"
Nghe con trai thứ hai phân tích, Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung cũng hiểu được đạo lý
này. Hi vọng được dấy lên một lần nữa, trong mắt cũng đều anh ánh tia sáng.
"Đúng vậy. Đoán chừng lúc ấy bởi vì nguy hiểm tới gần, cánh cửa không gian lại mở ra đưa
cả nhà bọn họ trở về cổ đại" Tô Diệu Đức cũng gật gật đầu.
Cả nhà cứ nghĩ như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Hạ Tư Lạc là đế vương thời
cổ đại, vợ hắn sẽ lại là hoàng hậu, cả nhà ba người bọn họ có trở về cổ đại nhất định cũng sẽ
không gặp nguy hiểm.
Khóe miệng Bạch Linh Lung cũng hiện lên nụ cười nhẹ. Thế nhưng lại nghĩ tới điều gì đó thì
trong nụ cười và giữa hai hàng chân mày vẫn chứa một chút lo lắng.
"Bọn trẻ còn có thể trở về đây không?"
Câu hỏi vừa ra, ba cha con Tô Diệu Đức cũng trầm lặng hẳn. Ba người đưa mắt nhìn nhau,
đúng rồi, nếu như bọn họ không trở về nữa thì phải làm sao đây?
Vất vả lắm Tô Diệu Đức mới có một đứa cháu ngoại đáng yêu, cũng không muốn sau này
không thể gặp lại thằng bé nữa.
"Phong, Thần, hai đứa có cách nào không?" Tô Diệu Đức nhìn hai người con trai.
Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần đều nhìn nhau, suy tư một cách ngưng trọng.
"Hồi trước có nói thế nào cũng không tin thế giới này có quỷ thần, càng không có chuyện
xuyên không ở đây. Thế nhưng chuyện của Tiểu Lăng lại rành rành ra đó, khiến cho chúng ta
không thể không tin" Tô Mặc Phong mở miệng.
Tô Diệu Đức nhìn hắn, không biết hắn đang muốn nói điều gì.
"Phong, có phải anh đang nghĩ đến điều gì không?" Tô Mặc Thần hỏi. Anh em song sinh
đương nhiên tâm tư tương thông.
"Thật sao? Con có cách gì sao?" Bạch Linh Lung cũng kích động nhìn con trai cả.
Tô Mặc Phong nhìn người nhà mình, nhếch môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.