Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai

Chương 42: Thích Gia đại sư



Lãnh Thanh Thu đang điều khiển chiếc xe màu lam mới mua của mình, nhưng không ngờ

trong lúc chờ đèn giao thông lại nhìn thấy cả nhà họ Tô trong một chiếc BMW do Tô Mặc

Phong lái, nhìn vẻ mặt bọn họ dường như có chút lo âu.

"Chẳng lẽ bọn họ dang đi tìm Tô Khinh Lăng?" Lãnh Thanh Thu nghĩ thầm trong lòng, sau

đó nhanh chóng điều khiển xe của mình đuổi theo sau.

Chiếc xe chở người nhà họ Tô chạy ra vùng ngoại ô, điều này khiến cho Lãnh Thanh Thu

cảm thấy rất bực bội. Mặc dù đối với chuyện biến mất quỷ dị của cả nhà Tô Khinh Lăng có

rất nhiều người làm chứng, thậm chính ngay cả chính cô ta cùng Jaymond cũng nhìn thấy,

nhưng cô ta cảm thấy chuyện này quá huyền diệu, người ngoài khó có thể tiếp nhận. Cô ta lại

nhớ đến chuyện cả nhà Tô Khinh Lăng đều có công phu gì đó liền cảm thấy rất kỳ quặc.

Chiếc xe nhà họ Tô cuối cùng cũng chạy đến một ngôi chùa vắng lặng ở vùng ngoại ô, mặc

dù ít người đến nhưng nhan khói luôn ngập tràn. Nghe nói vị đại sư trụ trì nơi này rất lợi hại.

Thế nhưng người nhà họ Tô đến ngôi chùa này để làm gì?

Lãnh Thanh Thu cũng dừng xe, sau đó lặng lẽ theo đuôi bọn họ vào trong chùa. Cô ta không

dám đi quá gần, đành phải dừng lại mua một bó nhang trước cổng, kéo chiếc mũ trùm thấp

xuống, giả dạng thành một khách hành hương bình thường.

"Xin hỏi đại sư trụ trì Thích Gia có ở đây không?" Tô Diệu Đức đến gần một chú tiểu nhỏ,

hỏi.

Chú tiểu nhìn thấy bọn họ ăn bận lịch sự, liền cúi đầu chào rồi nói:

"Các vị thí chủ muốn gặp trụ trì sao? Để tôi đi vào báo với sư phụ một tiếng"

Đám người Tô Diệu Đức vừa nghe thấy liền mỉm cười, cũng học theo bộ dạng của chú tiểu,

khom khom lưng cúi chào hắn.

"Vậy làm phiền người"

"Các vị thí chủ xin chờ một chút" Chú tiểu cúi đầu, sau đó xoay người đi vào trong.

Cả nhà Tô Diệu Đức nhìn thấy chú tiểu rời khỏi, trong lòng vừa kích động lại vừa bất an.

"Diệu Đức, vị đại sư này có thể giúp chúng ta hay không?" Bạch Linh Lung khó nén sự bất

an trong lòng mình, bà nắm chặt tay chồng hỏi. Bọn họ luôn nghĩ rằng cả nhà Lăng nhi đã

quay lại cổ đại, nhưng nếu như không thể trở lại hiện đại được thì làm sao đây?

"Mẹ đừng lo lắng, con tin rằng cả nhà Lăng nhi sẽ không có chuyện gì đâu" Tô Mặc Thần

nhìn thấy mẹ mình luôn bị lo âu phiền rầu quấy rầy sau khi cả nhà em gái biến mất, nhịn

không được liền lên tiếng khuyên nhủ.

"Cả nhà Lăng nhi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì. Mà đại sư Thích

Gia lại là cao tăng đắc đạo, ông ấy nhất định sẽ giúp chúng ta" Tô Mặc Phong cũng lên tiếng

khuyên răn.

Tô Diệu Đức thì nắm chặt tay vợ, cũng gật gật đầu.

Chú tiểu vừa rồi nhanh chóng quay lại.

Cả nhà Tô gia nhìn hắn ta một cách lo lắng, hỏi: "Trụ trì có muốn gặp chúng tôi không?"

Chú tiểu gật gật đầu, đưa tay làm tư thế mời bọn họ.

"Các vị thí chủ, xin mời đi theo tôi"

"Đa tạ" Cả nhà họ Tô đều nhìn nhau, sau đó hưng phấn đi theo sau lưng chú tiểu.

Sau khi bọn họ đi vào trong, Lãnh Thanh Thu đội mũ trùm mới xuất hiện. Cô ta nhìn bọn họ

đi vào thì lại càng khó hiểu. Bọn họ đến chùa mà lại không thấy đốt hương bái Phật, lại muốn

gặp mặt đại sư trụ trì, rốt cuộc là tại sao?

Cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lặng lẽ đi theo.

"Sư phụ, các vị thí chủ đã tới" Chú tiểu dẫn bọn họ tới bên ngoài thiện phòng của trụ trì.

"Vào đi"

Nghe thấy thanh âm có lực bên trong thiện phòng truyền ra, chú tiểu lúc này mới đẩy cửa, ý

bảo cả nhà họ Tô có thể đi vào.

Tô Diệu Đức gật gật đầu với chú tiểu, sau đó cất bước đi vào liền nhìn thấy đại sư Thích Gia

đang ngồi một chỗ, bộ dáng giống như đang niệm Phật.

"Đại sư, đã làm phiền rồi" Cả nhà đều cúi đầu chào.

Đại sư Thích Gia kia lúc này mới mở to mắt, trong hai tròng mắt đen lộ ra tia sáng sáng rực,

giống như có thể nhìn thấu tâm tư mọi người.

"Tô thí chủ, chúng ta lại gặp mặt"

"Đúng vậy, lần này Diệu Đức lại đến làm phiền đại sư" Tô Diệu Đức mỉm cười. Cả nhà họ

Tô quả thật rất có duyên với vị đại sư này, khi ông mới mười mấy tuổi đã được đại sư cứu

một lần, sau đó Mặc Phong cùng Mặc Thần cũng được đại sư chỉ điểm vài điều.

"Các vị thí chủ ngồi đi" Đại sư Thích Gia cũng lộ ra nụ cười hiền lành, đưa tay bảo bọn họ

ngồi xuống.

"Cám ơn đại sư"

"Tô thí chủ, mọi người đến đây hôm nay chính là muốn hỏi tôi về thiên kim của mình đúng

không?" Cả nhà Tô gia chưa mở miệng nhưng đại sư đã đi trước vạch trần.

"Đúng là vậy, đại sư quả thật liệu sự như thần" Bọn họ vừa nghe thấy lời nói của đại sư

Thích Gia liền thở phào, xem ra bọn họ không đến sai chỗ.

"Đại sư, cả nhà con gái tôi mấy ngày trước đột nhiên biến mất một cách kỳ dị, không biết đại

sư có thể chỉ điểm cho gia đình tôi một chút không?" Tô Diệu Đức chắp tay, cung kính hỏi.

Đại sư Thích Gia vuốt vuốt chòm râu, nhìn cả nhà Tô Diệu Đức, biểu cảm vô cùng bí hiểm.

"Các vị thí chủ không phải đã đoán ra cả nhà con gái mình đi đâu rồi sao?"

"Ý đại sư là?" Cả nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại như hiểu rõ. Thì ra cả nhà

Lăng nhi thật sự đã trở lại cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.