Hạ Thiếu Lăng nhìn cổng khách sạn rực rỡ sắc vàng sắc xanh, lại muốn trợn
to mắt. Nếu nó nhớ không lầm thì nơi này là khách sạn hoàng gia xa hoa
nhất thành phố T, trình độ “chặt chém” lẫn “bốc lột” thực khách cũng
đồng dạng đứng nhất. Một nhà ba người cũng chỉ muốn ăn cơm chiều thôi,
lại dám chạy tới cái động “chặt chém” này, mẹ thật sự là bà lớn bại gia
mà.
“Ở đây không tốt sao?” Tô Khinh Lăng hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên lại cảm thấy nhớ thời gian sống trong vương phủ ở cổ đại,
cũng như lúc làm hoàng hậu, thật sự là rất thoải mái.
“Cha không
thấy đau lòng sao?” Hạ Thiếu Lăng nhìn về phía cha mình, hiện tại hắn
cũng không phải là hoàng đế, tất cả tiền bạc đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mà kiếm ra.
“Mẹ con vui là được rồi” Hạ Tư Lạc thản nhiên nói, dù thế nào đi nữa thì hắn chính là tộc trưởng của tộc cưng chìu vợ.
“Thấy chưa?” Tô Khinh Lăng nhếch cao cằm, nói với con trai mình: “Con trai,
con phải học hỏi cha con đi, đàn ông cưng chìu vợ mới là đàn ông tốt”
Một chuyến xuyên không thật hời, chẳng những ngồi qua chiếc ghế vương
phi, hoàng hậu, mà còn để cô ôm được một ông chồng vừa đẹp trai lại vừa
tốt.
“Con còn nhỏ” Hạ Thiếu Lăng lại trợn mắt, may mắn thời đại
này đàn ông mười tám tuổi cũng còn là con nít, mà nó còn cách mười tám
tuổi một đoạn rất xa.
“Dạy con từ thuở còn thơ” Tô Khinh Lăng một bên hưởng thụ thức ăn do chồng mình cắt nhỏ, một bên đùa giỡn cùng con trai.
“Tâm trí của con đã không còn là con nít” Hạ Thiếu Lăng mặt không đổi sắc, nói.
“Tiểu tử thúi, thật không đáng yêu chút nào” Tô Khinh Lăng đoạt lấy thức ăn con trai đang gắp.
Hạ Thiếu Lăng nhìn chiếc đũa trống không, đến tột cùng ai mới là con nít
đây? Mẹ nó tuyệt đối là nữ ma đầu, tuy nhiên đôi khi cũng chẳng khác gì
một đứa con nít.
“A! Tư Lạc, Khinh Lăng, hai người cũng ăn cơm ở đây sao? Thật trùng hợp”
Trong lúc một nhà ba người dùng cơm vui vẻ thì một thanh âm đột nhiên vang lên.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc vừa nhìn, người tới là Dương Phỉ Phỉ.
“Thật trùng hợp, Phỉ Phỉ cũng tới đây ăn cơm sao?” Tô Khinh Lăng cười với
Dương Phỉ Phỉ, trong lòng lại nghĩ thầm: Trùng hợp? Tốt nhất là trùng
hợp đi. Ánh mắt cô ta đều dán chặt trên người Lạc, mình nghi ngờ cô ta
tới đây là vì Lạc. Nếu biết sẽ gặp cô ta thì mình thuê phòng riêng cho
rồi.
“Đúng vậy, em có hẹn với một người bạn” Dương Phỉ Phỉ cười
nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiếu Lăng “Đây là con trai hai
người à? Thật đẹp trai nha!” Có vài phần giống với Hạ Tư Lạc nhưng vẫn
mang dáng dấp của Tô Khinh Lăng.
“Con trai, chào dì đi con” Tô Khinh Lăng nói với con trai.
Hạ Thiếu Lăng liếc mắt một cái về phía Dương Phỉ Phỉ, sau đó kết luận:
Người này thích cha, ánh mắt nhìn mình cũng đầy vẻ lấy lòng. Mà mình thì cực kỳ ghét người này.
“Mẹ, tại sao phải gọi dì? Gọi bà dì được
không?” Hạ Thiếu Lăng cố ý làm bộ ngây thơ, dùng giọng điệu giống những
đứa trẻ khác nói.
Lời nói của Hạ Thiếu Lăng khiến Dương Phỉ Phỉ
biến sắc, lại khiến Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Quả
nhiên không hổ là con của cô, đủ ngoan tuyệt!
“Nói bậy gì đấy? Dì còn trẻ đẹp như vậy, sao có thể gọi là bà dì?”
“Tại sao lại không nha?” Hạ Thiếu Lăng vẫn là bộ dáng ngây ngô “Bà dì trong
tivi cũng trẻ tuổi đó thôi, nhưng vị bà dì này cũng già hơn những vị bà
dì trong tivi một chút. Nếu không gọi là bà dì thì phải gọi là gì? Gọi
bà bà sao?”
“Phốc…” Tô Khinh Lăng nhịn không được bật cười ra
tiếng. Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Dương Phỉ Phỉ, cô lại phải nén
xuống mà nói lời xin lỗi với cô ta:
“Thật xin lỗi nha Phỉ Phỉ,
Thiếu Lăng nhà bọn tôi là fan cuồng của phim truyền hình, nhất là phim
Hàn. Cô cũng biết người Hàn Quốc với Nhật Bản có rất nhiều cách xưng hô
rất lạ…”
“Không sao, em hiểu, chỉ là lời của con nít thôi” Dương
Phỉ Phỉ gượng cười, tỏ vẻ không để ý nhưng vẫn dò xét nhìn Hạ Thiếu
Lăng. Cô ta có cảm giác, thằng nhóc này rõ ràng là cố ý.
“Phỉ
Phỉ, cô muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?” Tô Khinh Lăng mời, sau đó
khều chồng mình một cái “Lạc, khó có dịp gặp được Phỉ Phỉ, anh để Phỉ
Phỉ ăn với chúng ta một bữa đi”
Hạ Tư Lạc lại từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng, mặt lạnh như tảng băng.
Dương Phỉ Phỉ xấu hổ, xua tay với Tô Khinh Lăng.
“Không sao đâu, bạn em chắc cũng sắp đến rồi. Em thuê một gian phòng đợi bọn họ, mọi người cứ ăn đi”
“Vậy à?” Tô Khinh Lăng lộ ra biểu tình tiếc nuối “Vậy lần sau chúng ta cùng ăn cũng được”
“Được, lần sau đi” Dương Phỉ Phỉ cũng biết là lời mời nói cho có “Một nhà ba người anh chị cứ chậm dùng, em phải đi đây”
“Chào nhé, Phỉ Phỉ” Tô Khinh Lăng nhiệt tình gật đầu chào cô ta.
Hạ Tư Lạc vẫn giữ nguyên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Bà dì, đi thong thả!” Ngược lại, Hạ Thiếu Lăng rất nhiệt tình lớn tiếng chào.
Kết quả trong nhà hàng đều an tĩnh, những vị khách khác đều quay đầu nhìn chằm chằm người bị gọi là bà dì – Dương Phỉ Phỉ.
Sau khi Dương Phỉ Phỉ rời đi, Tô Khinh Lăng không nhịn được liền bậc cười ngặt nghẽo.
“Con trai, làm tốt lắm!”
Hạ Tư Lạc im lặng ăn cơm, trên mặt Hạ Thiếu Lăng vẫn là biểu tình đơn thuần không đổi, nói:
“Mẹ, bà dì kia là hồ ly tinh sao?” Nhìn bộ dáng của cô ta chính là đánh chủ ý lên người cha, sau đó cố ý lấy lòng nó. Mà loại phụ nữ muốn phá hư hạnh phúc gia đình người ta nghe nói được gọi là hồ ly tinh.
“Con
trai, không thể nói người ta như vậy” Tô Khinh Lăng làm như thật, lắc
đầu với con trai “Nhiều lắm thì ham muốn của cô ta có chút đặc biệt
thôi, giống như là muốn cướp chồng người ta…” Mà ham muốn của cô cũng
đặc biệt không kém, chính là cô thích đóng cửa, thả chó cắn hồ ly.
“Còn không phải như vậy” Hạ Thiếu Lăng nói thầm. Thật ra nó không lo cái vị
bà dì tên Dương Phỉ Phỉ kia sẽ cướp đi cha, bởi vì vốn dĩ chính là không thể nào. Nó chỉ sợ mẹ xuống tay quá nặng, hồ ly tinh này bị thương quá
thảm, nhà bọn họ còn phải đền tiền thuốc men.
“Con đó, vẫn cần phải học hỏi thêm” Tô Khinh Lăng lại niệm chú vài câu với con trai, sau đó vui vui vẻ vẻ gắp thức ăn cho chồng.
Hạ Thiếu Lăng nhìn thấy bộ dạng dính nhau như sam kia của cha mẹ thì chịu
không nổi rùng mình một cái, sau đó tự mình cúi đầu ăn cơm.
Bên kia, Dương Phỉ Phỉ nổi giận đùng đùng đi vào phòng thuê sẵn, vứt túi xách sang một bên.
“Phỉ Phỉ, cậu sao vậy?” Một người bạn của cô ta tò mò khi thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng kia.
“Không có gì, bị một tên tiểu quỷ chọc giận thôi” Dương Phỉ Phỉ vốn dĩ còn
muốn lấy lòng Hạ Thiếu Lăng, nhưng không nghĩ tới tiểu quỷ kia cư nhiên
có thể khiến cô ta xấu mặt như vậy.
“Tiểu quỷ gì?” Bạn cô ta không theo kịp ý nghĩ.
“Bỏ đi, dù sao sau này mình còn có cơ hội chỉnh nó” Dương Phỉ Phỉ không
muốn để bạn mình biết mình đang theo đuổi một người đàn ông đã có vợ
con, vả lại cô ta cũng là người của công chúng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình. Dương
Phỉ Phỉ đánh lạc hướng bạn mình “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi
đi shopping”
“Được” Người bạn thấy cô ta không nói, cũng không muốn tò mò nữa.