Trong sân bay người đến người đi, nơi này có gặp lại, có ly biệt, mỗi khi có người thân phải bay tới đất nước khác, không biết khi nào mới có thể gặp lại, đều khiến lòng người có chút chua xót.
Hiện tại, Thẩm Mạt Hinh vẫn chịu đựng không rơi nước mắt.
Cô và Tề Thiệu Bạch sau khi trở lại từ Mĩ, nghe nói Hứa Vũ Huân gia nhập gia nhập đoàn bác sĩ xuyên quốc gia, hơn nữa lần này địa điểm là các quốc gia khác nhau, thay đổi không ngừng, khiến cô tương đối lo lắng.
Cô biết Hứa Vũ Huân vì mình mới có thể rời đi.
"Thật không thể không đi sao?"
"Đã quyết rồi, đương nhiên phải đi."
Hứa Vũ Huân tặng cô một nụ cười, trên mặt không có quá nhiều bi thương.
Thấy người mình thích nhất đạt được hạnh phúc, anh rất vui mừng, anh có thể an tâm rời khỏi, bây giờ trên mặt Thẩm Mạt Hinh đã còn vẻ mặt ưu sầu trước đây rồi.
Tiểu Tề cũng vậy, tiểu tử này vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đây là lần đầu tiên.
"Tiểu tử, chú bác sĩ phải đi, chảu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu, biết không?"
"Chú có còn trở lại không?"
"Cháu sẽ nhớ chú sao? Nếu nói cháu nhớ chú..., chú có thể suy tính trở lại."
Người mình vẫn không thích, từ hôm nay có thể sẽ không còn được gặp lại, nhưng làm cho người ta cảm thấy không muốn, Hứa Vũ Huân còn chưa rời Đài Loan, Thẩm Gia Tề đã bắt đầu nhớ anh.
Thật ra thì cậu cũng không phải thật sự ghét chú bác sĩ, chỉ là không muốn chú làm ba của cậu, hiện tại cậu đã có ba, chú bác sĩ không thể cướp mẹ của cậu nữa.
Cho nên, cậu chẳng phải ghét chú bác sĩ nữa.
Nhưng dù muốn đem lời nhớ nhung nói ra, cậu vẫn không thể nói được.
"Tiểu Tề, chúng ta ở nhà đã nói rồi đấy, con quên sao?" Tề Thiệu Bạch cúi đầu hỏi tiểu Tề.
"Chưa."
"Con là con trai, đã lớn rồi, chuyện đã nói là phải làm, nếu không chờ chú bác sĩ ngồi lên máy bay, dù con muốn nói cũng không có cơ hội đâu."
"Ba con hai người đã có thỏa thuận gì sao?"
Hứa Vũ Huân buồn cười hỏi.
Thẩm Gia Tề bịt chặt miệng ba, vẻ mặt thoạt nhìn giống như cậu bị tiêm không thoải mái.
"Tiểu Tề."
"Con nói là được!"
Thẩm Gia Tề lồng ngực thẳng tắp, đi tới trước mặt Hứa Vũ Huân, ngẩng đầu lên nói với anh:
"Ba cháu, mẹ và cháu thương lượng rồi, cháu muốn nhận chú làm ba nuôi, chú có muốn không?"
Thật kiêu ngạo! Thái độ tiểu Tề vẫn giống trước kia, giống như nói cho anh biết, không cần thì bỏ đi.
Thế nhưng ánh mắt chân thành, khiến anh rung động.
Nỗ lực ba năm, cuối cùng không có uổng phí. Hứa Vũ Huân cố ý nghiêm mặt nói:
"Cháu biết địa vị ba nuôi cao hơn cháu chứ? Cho nên về sau nhìn thấy chú nếu vẫn không chào hỏi chủ, chú sẽ đánh vào mông cháu đó! Như vậy cháu vẫn muốn chú làm ba nuôi?"
"Vậy sau khi trở về chú trả lời cháu cũng được. . . . . ."
Cậu sợ bị đánh, bàn chân như bôi dầu lập tức muốn chạy trốn.
Hứa Vũ Huân lại bắt được cổ áo của cậu, hắng giọng nói.
"Đồng ý, kêu một tiếng ba nuôi cho ba nuôi nghe đi nào."
Thẩm Gia Tề vừa nghe thấy vậy miệng giống như bị dính băng dính, càng bắt cậu gọi, cậu không gọi được, mãi đến khi Hứa Vũ Huân phải tiến vào xuất cảnh thật rồi, cậu vẫn không mở miệng.
"Tiểu Tề, còn không gọi sao? Nơi chú bác sĩ phải đi vô cùng xa lại rất nguy hiểm, không biết lúc nào mới có thể trở về, con thật sự không gọi sao?"
Thẩm Mạt Hinh cong người xuống, tận tình khuyên.
Nhìn Hứa Vũ Huân đi tới cửa xuất cảnh, thấy bóng dáng của chú ấy sẽ biến mất, Thẩm Gia Tề đột nhiên xông lên hét to.
"Ba nuôi, ba sớm trở về nha! Nhất định phải mau trở lại!"
Hứa Vũ Huân sau khi nghe xoay người, phất phất tay, tặng bọn họ một nụ cười sáng lạn, rồi sau đó mới xoay người bước lên hành trình của mình.
Nhìn bóng lưng của anh, Tề Thiệu Bạch cảm động nói: "Người đàn ông tốt như vậy yêu em, em không yêu anh ấy có lẽ do vận may của anh tốt."
Nếu như không phải anh gặp cô trước, anh cũng không chắc có thể thắng được đối thủ mạnh như vậy.
Thẩm Mạt Hinh chậm rãi đến gần anh, cầm tay của anh, ngẩng đầu lên nói với anh:
"Tình yêu đã sớm định trước, không liên quan đến thứ tự đến trước và sau."
Yêu anh, là đã định từ kiếp trước, cho nên cho dù có quên, bọn họ vẫn có thể tìm lại ký ức hạnh phúc bị gián đoạn.