Tề Thiệu Bạch đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, vì một ly cà phê, tới nơi này để người ta rửa mặt, anh điên thật rồi sao? Người ta cũng nói rõ không hoan nghênh anh, anh cố chấp nhất định ở chỗ này dây dưa làm chi?
Nhưng mà đúng là chỉ một ly cà phê!
Anh hơi buồn bực bất ngờ đứng dậy, bỏ lại năm tờ một ngàn, xoay người rời khỏi quán cà phê Mạt Hương.
"Bà chủ. . . . . ." A Quế nhìn năm đồng tiền trên bàn, lắp bắp nói.
Thẩm Mạt Hinh càng tức, hung hăng bước tới cầm năm đồng tiền kia, bước nhanh chạy ra quán cà phê.
Thẩm Mạt Hinh một đường đuổi theo Tề Thiệu Bạch. Chưa tới chỗ xe đậu, Tề Thiệu Bạch đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người đối mặt với cô.
Anh vẫn biết cô đi theo phía sau anh, chỉ là suy nghĩ có muốn đối mặt cô hay không.
Cuối cùng, tình cảm chiến thắng lý trí, anh rất muốn hiểu rõ, tại sao cô đối với anh lại không thân thiện như vậy.
Thẩm Mạt Hinh tiến lên liền đem tiền mặt nhét trả lại cho anh, "Đem tiền của anh về, không nên dùng tiền tới chà đạp người."
"Tôi chỉ là trả tiền cà phê, không có ý lấy tiền chà đạp người." Cô vừa mở miệng vừa chỉ trích, khiến hỏa khí anh vừa đè xuống lại bùng đi lên.
"Trả mấy ly cà phê mà ném năm ngàn, còn nói không phải cố ý chà đạp người? Căn bản là trợn mắt nói dối!"
"Bà chủ. . . . . . Cô tên là Thẩm Mạt Hinh đúng không? Tên rất đẹp, nhưng cá tính của cô thật sự là cùng tên tuyệt không giống, tuyệt không dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, hay là. . . . . . cố ý gây sự chú ý của tôi?" Tề Thiệu Bạch bị chọc giận rồi, cô năm lần bảy lượt không có bất kỳ lý do gì mà dùng sắc mặt không tốt đối mặt anh, làm anh không nhịn được lên tiếng phản kích.
Nhưng kết quả của việc ăn nói lỗ mãng, chính là bất ngờ lại bị tát một cái.
Người phụ nữ này cũng quá thích đánh người đi! Tề Thiệu Bạch kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Mạt Hinh mình cũng rất giật mình, tính tình của cô vốn rất tốt, dù quá khứ hay ba năm nay, cô luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng anh xuất hiện lần nữa xuất hiện, cô thường xuyên không giữ được tâm tình của mình.
Cô không để ý cách nói quái dị của anh, lại bị câu "cố ý gây sự chú ý của tôi" kia chọc giận.
"Tôi sẽ không nói xin lỗi, là anh tự mình nói năng lỗ mãng. Còn nữa, đem tiền của anh về, về sau đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa." Cô hơi mím môi, đè xuống một chút áy náy không giải thích được, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh nói.
Chia tay còn có thể làm bạn bè, ly hôn cũng có thể làm bạn bè, tình huống sau có lẽ là có thể, nhưng khi anh coi cô và tiểu Tề như món đồ thừa bị anh vứt bỏ, vậy thì tuyệt đối không thể rồi.
Cô xoay người chuẩn bị rời đi, Tề Thiệu Bạch lại mở miệng.
"Rốt cuộc tại sao cô lại cư xử với tôi như vậy? Tôi thật sự không thể lý giải, muốn xử người tử hình cũng phải nói cho tôi biết tôi phạm vào tội gì chứ?"
Nghe câu hỏi của anh, trên mặt Thẩm Mạt Hinh lộ ra một chút cười khổ, cô nghiêng mặt trả lời anh:
"Đáp án anh rõ ràng hơn bất cứ ai, sao lại phải hỏi tôi?"
Vấn đề này, ba năm trước đây cô cũng muốn hỏi, năm đó rốt cuộc cô phạm vào lỗi gì mà lại bị đối xử như vậy?
Tề Thiệu Bạch thật sự bị lời của cô làm cho hồ đồ, anh nên nhớ cái gì?
"Tôi không hiểu rõ lời này của cô là có ý gì? Có thể nói dễ hiểu hơn chút không?"
Anh thật đúng là sẽ giả bộ, tính nhẫn nại của Thẩm Mạt Hinh lần nữa biến mất.
Cô xoay người, lạnh lùng hừ nói: "Kế tiếp chẳng lẽ anh sẽ nói anh mất trí nhớ? Lí do này thật sự quá cũ rồi."
"Tôi bị mất trí nhớ." Mặc kệ cũ thế nào, đây đều là sự thật.
Anh trả lời không chậm trễ chút nào, thật sự đã hù dọa Thẩm Mạt Hinh.
Cô sửng sốt thật lâu, suy đoán lời anh đang nói có độ tin cậy cao bao nhiêu?
Nhưng rất nhanh, cô lại mở ra phòng bị.
"Có vài người rất ngu ngốc, bất kể có sai lầm hay không cũng bị thương, thương tích khắp người, nhưng là người thông minh cũng không cần quá phận, đả thương người khác lần thứ nhất là đủ rồi, đừng xấu xa lại đả thương người ta lần thứ hai."
Câu nói của cô lạnh lùng lại mang theo khổ sở, đâm thật sâu vào tâm khảm Tề Thiệu Bạch, cảm giác giống như anh thực sự đã làm gì chuyện rất có lỗi với cô.
"Đây là ý gì? Xin cô nói rõ hơn một chút. . . . . ."
"Tôi không có gì để nói cả."
"Làm ơn, xin cô nói với tôi rõ ràng chút. . . . . ." Anh khổ sở năn nỉ, anh rất cần một người kể lại cho anh sự thật mà anh đã quên mất.
Nhưng Thẩm Mạt Hinh cự tuyệt tiếp tục cùng anh đối thoại, cự tuyệt tin tưởng anh không giả bộ ngu, cô không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.
Thét lên một tiếng lớn, Thẩm Mạt Hinh mở hai mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, mồ hôi đầy người, mới biết thì ra là cô nằm mơ.
Hơn nữa còn là ác mộng.
Cô mơ thấy Tề Thiệu Bạch bị tai nạn xe cộ, máu đầm đìa nằm trên mặt đất, cô gọi thế nào anh cũng không tỉnh, thậm chí không có bất kỳ người nào chìa tay giúp đỡ anh, mà cô chỉ có thể không ngừng kêu khóc, lại không thể đủ sức trợ giúp anh.
Sau đó, cô lại không thấy tăm hơi Tề Thiệu Bạch. Mặc cho cô tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy anh. Mà vào thời điểm cô tìm kiếm anh, cô lại lâm vào một trận sương mù, kết quả biến thành cô bị bao vây trong đó.
Vì sao cô lại gặp loại mộng này, ngày có chút suy nghĩ đêm sẽ xuất hiện mộng. Nhất định là ban ngày Tề Thiệu Bạch nói những lời đó, cô áp lực quá lớn, mới có thể gặp ác mộng đó.
Người là động vật giỏi về kí ức, hơn nữa đối với kí ức đau đớn càng khắc sâu, nên tục ngữ mới nói: “một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.
Cô từng thận trọng đem trí nhớ đã niêm phong kĩ giấu vào trong hộp kí ức, không đụng chạm, không hồi tưởng, cho rằng chỉ cần không mở cái hộp đó, sẽ dần dần quên lãng.
Nhưng sự thật chứng minh, trí nhớ lau không đi, mà nỗi đau vẫn cắm rễ sâu cố định trong lòng. Yêu càng nhiều, vết thương lưu lại lại càng sâu sắc.
Nhưng ngay khi cô một mực cho rằng Tề Thiệu Bạch phụ cô thì anh lại nói lời chứng tỏ sự thật hoàn toàn khác, điều này quấy nhiễu cô sâu sắc.
"Mất trí nhớ? Có khả năng sao?"
Cô cũng muốn tin tưởng anh nói, nhưng tất cả lại thật trùng hợp khiến cô không thể nào tin nổi.
"Mất trí nhớ, rồi lại chạy đến tiệm của mình, còn trải qua ba năm? Cũng không phải đang diễn phim thần tượng, lấy ở đâu ra nhiều điều trùng hợp như vậy."
Mấy năm nay, cô mang theo đứa trẻ, mặc dù hết sức khiêm tốn sống qua ngày, đem tên con trai từ "Tề Gia Tề" đổi thành "Thẩm Gia Tề", nhưng lại không đổi được sự thật đó là con Tề Thiệu Bạch. Tề gia rất có tiền, tìm được mẹ con bọn họ căn bản là chuyện dễ dàng, tùy tiện tìm người điều tra thông tin là có thể tìm được bọn họ.
Cho nên cô không cho là tất cả chỉ là trùng hợp, ngược lại cảm thấy anh là cố ý tìm bọn họ, sự xuất hiện của anh có dụng ý khác.
Mà nghĩ tới nghĩ lui, lý do có thể khiến Tề Thiệu Bạch khổ tâm, hao tổn tìm mẹ con cô, cũng chỉ có tiểu Tề thôi.
"Anh ta hối hận đã để đứa trẻ cho mình nuôi sao?"
Năm đó, là Tề gia chủ động buông tha quyền giám hộ, cô có thể yên tâm, nhưng, cô lại không thể lường trước mọi chuyện, trong lòng luôn là cảm thấy lo lắng.
Tề gia rất có tiền, nếu muốn cùng cô tranh đứa trẻ, cô có phần thắng lớn sao?
Có lẽ là cô lo sợ không đâu, nhưng mấy năm nay, tiểu Tề là người duy nhất để cô dựa vào, cô không cách nào tưởng tượng, ngộ nhỡ liền cậu bé cũng mất đi, cô sẽ như thế nào. . . . . .
"Mình có lẽ nên đi tìm luật sư hỏi ý kiến một chút. . . . . ."
Cô lâm vào tưởng tượng, nghĩ xem phải phòng bị thủ đoạn của Tề gia như thế nào, nghĩ phải phản kích như thế nào, đến mức hoàn toàn quên thời gian.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng con trai gọi, cô mới nhất thời tỉnh táo.
Thẩm Gia Tề ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng cô, "Mẹ, mẹ không chuẩn bị bữa sáng cho con, con bị muộn học rồi."
Thảm! Cô thật sự là căng thẳng hơi quá, cho nên quên chuyện quan trọng nhất!
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chúng ta hôm nay đi ra bên ngoài mua điểm tâm sáng, con trước đến phòng khách chờ mẹ, mẹ thay y phục rồi xuất phát."
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm một bộ y phục rồi vọt vào phòng tắm, bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất chỉnh trang lên đường.
Anh cả đêm chưa chợp mắt, lăn qua lộn lại đều nghĩ đến lời Thẩm Mạt Hinh đã nói, Tề Thiệu Bạch trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không hiểu lời của cô. Vậy mà cả đêm qua, nghĩ đến ánh mắt bị thương của cô ấy, tim của anh vẫn nhói đau.
Đến công ty, anh vẫn có chút tinh thần hoảng loạn, nghĩ mãi đến bóng dáng pha cà phê mơ hồ đó, thậm chí còn giống như bóng lưng đang khóc.
Anh nghĩ sẽ tìm Thẩm Mạt Hinh hỏi rõ ràng, nhưng. . . . . . Anh nghĩ tới việc cô cho anh hai cái tát.
"Người phụ nữ kia. . . . . . thật là hung hãn!"
Cô đánh anh hai lần, căn bản chán ghét anh không lý do, muốn thăm dò chân tướng từ miệng cô có thể rất khó, cho nên anh quyết định bắt đầu tìm kiếm từ Thẩm Gia Tề. Ít nhất, Thẩm Gia Tề không ghét anh, thậm chí là đứng cùng phe với anh.
Vì vậy Tề Thiệu Bạch sau buổi trưa liền triển khai hành động, có điều từng có vết xe đổ lần trước, anh cũng không dám tùy ý đem Thẩm Gia Tề đi chỗ khác nữa, mà đến cửa trường học của cậu chờ đợi.
Thẩm Gia Tề vừa bước ra khỏi sân trường một bước, lập tức nhìn thấy Tề Thiệu Bạch.
"Chú đẹp trai, tại sao chú lại ở chỗ này?"
"Chú đặc biệt tới tìm cháu, ăn no chưa?"
"Ăn no, trường học có bữa trưa rất dinh dưỡng." Thẩm Gia Tề cười trả lời, rất muốn ở cùng Tề Thiệu Bạch nhiều hơn, nhưng nhớ tới ngày đó bị mẹ quở trách, cho nên vội nói: "Chú, cháu phải nhanh chóng trở về quán cà phê của mẹ, nếu không mẹ sẽ tức giận."
"Tốt, vậy chú cùng cháu về quán cà phê của mẹ cháu." Tề Thiệu Bạch giơ tay cho cậu.
Nhưng Thẩm Gia Tề rất sớm đã quen thuộc, cậu cười lắc đầu mà nói: "Chú, cháu đã không còn là đứa bé rồi, không cần nắm tay cũng sẽ không đi lạc."
Nhưng thật ra là có chút cảm thấy ngượng ngùng, trên đường đều là bạn học, nếu như Tề Thiệu Bạch nắm tay cậu, ngày mai tới trường học nhất định sẽ bị bạn học cười.
Nhưng có lúc cậu cũng hâm mộ những đứa trẻ được ba nắm tay kia.
Đứa nhỏ này, trưởng thành sớm làm cho người khác đau lòng. Tề Thiệu Bạch không miễn cưỡng, chỉ đưa tay cầm cặp sách nặng nề của cậu, ngay sau đó nâng lên vai.
"Chú tốt như ba của người khác vậy!" Cường tráng uy vũ, tựa như núi chính là ba. Thấy Tề Thiệu Bạch không phí chút sức lực nào xách cặp lên vai, Thẩm Gia Tề không nhịn được sùng bái nhìn anh.
"Vậy sao? Vậy cũng trả lời chú một chuyện không? Ba của cháu đâu?"
Không ngờ Thẩm Gia Tề vừa nghe đến câu hỏi của anh, đầu liền cúi xuống, trầm mặc không nói.
"Thế nào? Chú nói sai sao?"
Tề Thiệu Bạch liền vội ngồi xổm xuống hỏi thăm.
"Không có. . . . . . Cháu không có ba."
"Mỗi người đều có ba, Cháu dĩ nhiên cũng có."
"Cháu biết rõ cháu có, ở lúc cháu còn rất nhỏ, cũng có ba rất thương cháu."
"Sau đó thì sao? Ba đi nơi nào rồi hả?"
"Không biết, cháu không nhớ rõ. Dù sao thì có một ngày không thấy tăm hơi của ba, chỉ còn lại hai người cháu và mẹ, hơn nữa mẹ không bao giờ nói chuyện về ba nữa."
"Vậy sao? Vậy cháu nhớ ba cháu tên gọi là gì không?" Tề Thiệu Bạch rất không hiểu, tại sao có người có thể độc ác bỏ lại cốt nhục của mình như vậy? (Kate: Vâng, người đó là anh đấy ạ!)
Thẩm Gia Tề lắc đầu, buồn rầu nói: "Khi đó cháu còn quá nhỏ, vừa mới học mẫu giáo, đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mẹ cháu gọi ba cháu là tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch?" Anh nghe đến cái tên Thẩm Gia Tề trong miệng thốt ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, tên kia nghe thật giống tên sủng vật.
"Cháu nhớ không lầm?"
"Không sai a, mẹ cháu gọi ba cháu là tiểu Bạch."
Khi Thẩm Gia Tề một lần nữa khẳng định chắc chắn thì trong đầu anh đột nhiên thoáng qua một liên tưởng, ba tiểu Tề gọi là tiểu Bạch, mà anh gọi là Tề Thiệu Bạch, sẽ không phải là có liên hệ gì đi. . . . . .
Ngẫm lại thái độ Thẩm Mạt Hinh đối với anh, anh càng cảm thấy trong đó có nghi vấn rất lớn.
"Tiểu Tề, cháu có hình của ba không? Có thể đưa chú nhìn một chút không?"
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, cậu đột nhiên khóc.
"Không có. . . . . . Cháu thật nhớ ba. . . . . . Ba cháu tại sao không trở về nhà. . . . . . Có phải tiểu Tề không ngoan không. . . . . ."
"Tiểu Tề ngoan, không sao, chú tin tưởng, đây tuyệt đối không phải lỗi của tiểu Tề, tiểu Tề đừng khóc nữa!" Bộ dáng khóc thầm của Thẩm Gia Tề, lần nữa làm tình thương của ba trong anh trỗi dậy, khiến anh đau lòng không thôi.
Ba tiểu Tề là ai, tại sao phải bỏ lại cậu bé ngoan ngoãn như vậy? Mà anh, có phải cùng hai mẹ con này có liên quan gì không?
Người có gốc rễ là động vật, nếu sinh ở trên thế giới này, đã từng xảy ra chuyện gì, luôn có dấu vết mà lần theo. Tề Thiệu Bạch vốn định gọi điện thoại hỏi mẹ quá khứ của mình, nhưng cầm ống nghe lên, lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu như anh và mẹ con Thẩm Mạt Hinh sự thật là có quan hệ gì, nhưng anh vẫn đến nay mới biết, nghĩa là bọn họ che giấu chân tướng với anh. Nếu che giấu, vậy cho dù anh hỏi nhiều lần hơn nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không nói thật.
Cho nên anh chỉ có thể tự mình tìm đáp án.
Anh đến Đài Loan vốn là muốn tìm ra người còn sót lại trong trí nhớ anh là ai, anh không nghĩ cha mẹ sẽ cố ý giấu giếm anh, nhận định không có một tia đầu mối chỉ tính toán tìm vận may. Nhưng lần này, anh có một chút dấu vết, tự nhiên muốn cẩn thận thăm dò, đem quá khứ của anh hoàn toàn khơi ra.
Anh sai trợ lý Hứa đến Ủy ban nhân dân xem bản sao hộ tịch gốc của anh, ngoài dự liệu của anh, hộ tịch của trong tài liệu viết rất vô cùng rõ ràng, anh rút khỏi hộ tịch vào ba năm trước, mà không phải như lời cha mẹ anh, sau khi học cao trung liền về Mĩ.
Càng làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn là, trong tài liệu hộ tịch của anh, xuất hiện hai cái tên làm người ta không tưởng được.