“Hiện tại chúng ta còn lựa chọn nào khác sao? Chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi.
Việc đã đến nước này, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Thái y lớn tuổi nhất nói, ông vẫn tin rằng cho dù thật sự không cứu sống được Nương Nương, Vương sẽ không giết tất cả bọn họ.
“Được.”
mọi người gật đầu tán thành, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
“Tử Liên cô nương, cô đem viên thuốc này cho Nương Nương uống đi.”
Thái y cầm viên thuốc giao cho nàng.
“Dạ.”
Tử Liên nhận thuốc, liền nhét vào trong miệng Vân Yên, nhẹ nhàng đút thêm nước, nhưng nước đều chảy ra hết khiến nàng bối rối: “Thái y, Nương Nương không chịu nuốt, làm sao bây giờ?”
“Dùng miệng thổi.”
Thái y đáp.
Bọn họ cũng không dám đi thổi, dù sao đây cũng là nữ nhân của Vương.
Dùng miệng thổi? Tử Liên chần chừ: “Nô tỳ sao dám lỗ mãng?”
“Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nói vậy, cứu người quan trọng hơn.”
Thái y quở trách.
Tử Liên lúc này mới vội vàng hít một hơi thật sâu rồi đến gần miệng Vân Yên thổi vào, yết hầu của nàng hơi động.
“Nuốt xuống đi… nuốt xuống đi…”
cả nhóm thái y đều ôm hi vọng ông trời sẽ phù hộ nàng có thể bình yên vô sự.
Tất cả lẳng lặng một bên chờ đợi Tử Liên, một bên nhìn chằm chằm xem Nương Nương.
Tử Liên nhìn thấy ngón tay của Vân Yên hơi động, vui mừng nói: “Nương Nương có phản ứng rồi.”
đưa tay sờ trán nàng, “Thái y, cơn nóng cũng lui rồi, có phải Nương Nương đã không còn việc gì hay không?”
“Để chúng ta xem.”
Thái y đi qua, cẩn thận bắt mạch của nàng.
Lúc này mới thoải mái nói: “Không có việc gì… cuối cùng cũng không sao rồi.
Mạch đập của Nương Nương tuy vẫn còn yếu, nhưng đã ổn định hơn rất nhiều, hẳn là không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Thật tốt quá… thật tốt quá.”
Mọi người đồng thanh thở phào
“Nếu Nương Nương đã không sao rồi, chúng ta đây trước hết đi ra ngoài, tìm sách y xem có thể tra ra căn nguyên bệnh tình của Nương Nương rốt cuộc là loại bệnh nào? Còn phải đi hồi bẩm Vương, Nương Nương đã không có việc gì.”
Lão thái y nói.
“Được được.”
Các thái y khác nhìn nhau gật đầu, cùng rời khỏi Tử Yên Các.
Vân Yên cảm thấy thân thể mình bồng bềnh, tựa như một giấc mộng thật dài.
Nàng cũng không rõ đó có phải là mộng thông hướng tử vong (hướng về phía cái chết) hay không? Mở to mắt liền nhìn thấy Tử Liên đang ngồi bên giường ngủ gục, lúc này mới nhớ ra mọi chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê.
“Nương Nương, người tỉnh rồi.”
Đầu Tử Liên đột nhiên gật xuống một chút khiến nàng tỉnh lại, nhìn thấy Nương Nương đã mở mắt thì hô lên vui mừng.
“Vất vả cho ngươi.”
Vân Yên nở nụ cười yếu ớt, nhất định nàng đã vất vả chăm sóc mình.
“Nô tỳ không có vất vả.
Nương Nương không sao là tốt rồi.
Nương Nương, người có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Không đói, cho ta chút nước đi.”
Vân Yên lắc đầu, không phải nàng không đói, mà giờ này thiện phòng (phòng ăn) hẳn đã nghỉ rồi, nàng không muốn làm phiền người khác.
“Dạ.”
Tử Liên vội vàng cầm tới một chén nước, nâng nàng dậy sau đó chậm rãi giúp nàng uống hết.
“Tử Liên, ngươi nhất định mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi, ta không sao, cũng muốn ngủ rồi.”
Vân Yên không nỡ nhìn nàng chăm sóc mình, cố ý nói, sau đó nhắm mắt lại.
“Nương Nương, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tỳ ở bên ngoài, nếu có việc gì thì gọi nô tỳ một tiếng.”