Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 2 - Chương 50: Kẻ thù gặp lại 2



“Ngươi câm miệng…”

Long Hạo Thiên đột nhiên quát: “Hắc Ưng, nếu ngươi thẳng thắn thừa nhận ta còn nể ngươi là nam nhân chân chính.

Thật không ngờ, ngươi cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên đầu một nữ nhân, ta thật không hiểu sao nàng có thể yêu ngươi.”

Nói đến đây sắc mặt hắn nhăn nhó lại.

“Yêu?”

Hắc Ưng bỗng cười ha hả… “Chúng ta thực là tự làm cho mình cảm thấy bi ai.”



“Đừng đem ta và ngươi đặt cùng nhau, ngươi không xứng.

Chúng ta hiện tại là kẻ thù… là kẻ thù không đội trời chung…”

Long Hạo Thiên nghiến răng nói.

Nếu không phải mình cùng hắn ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp, thì đã sớm giết chết hắn rồi.

“Kẻ thù?”

Khóe môi Hắc Ưng nhếch lên châm chọc, hắn biết nút thắt này có lẽ cả đời cũng sẽ không gỡ được, đột nhiên rút kiếm về, thân ảnh liền biến mất.

Long Hạo Thiên nhìn về hướng hắn biến mất, tay siết chặt lại nện xuống bàn, quát: “Một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”



Đứng ở nóc nhà không xa, Hắc Ưng nghe được lời nói của hắn, vẻ mặt trở nên bi thương: “Nếu thật sự có ngày đó, ngươi nhất định sẽ hối hận.

Ta sẽ không để ngươi có cơ hội hối hận đâu.”



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, thương thế của người đã khá lên nhiều rồi, mau ăn nhiều chút đi.

Người nhìn người xem, gầy đi nhiều quá.”

Tử Liên vừa giúp nàng ăn cháo, vừa đau lòng nói.

“Ta ăn đã cảm thấy ngon hơn trước rồi, đều phải cảm ơn ngươi.”

Vân Yên thật tình nói.

“Nương nương nói như vậy nô tỳ không dám nhận, hầu hạ nương nương là việc nô tỳ phải làm.”

Tử Liên kinh sợ.

“Haha, đã dọa ngươi rồi.”

Vân Yên cười khẽ: “Ta ăn no rồi, ngươi đã ăn gì chưa? Mau đi ăn cơm đi.”



“Nương nương, vậy người nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đi sắc thuốc cho người, sẽ trở lại ngay.”

Tử Liên đáp..

“Ừ, đi đi.”

Vân Yên gật đầu.

Tử Liên bê khay đồ ăn trong tay, vừa muốn đẩy cửa thì bên ngoài đã có người mở ra, mắt nhìn thấy trước mặt một thân áo trắng liền vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Vương.”

Trong hoàng cung này, chỉ có Vương mới mặc quần áo màu trắng mà thôi.

“Lui xuống đi.”

Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ.”

Tử Liên đứng dậy, lo lắng nhìn qua chỗ Vân Yên đang nằm, sau đó mới lui xuống.

“Thần thiếp tham kiến Vương.”

Vân Yên chống tay đứng dậy hành lễ, giọng nói không mang chút biểu cảm nào.

Long Hạo Thiên theo dõi nàng nửa ngày mới lên tiếng: “Vết thương ở miệng của ngươi thật mau lành.

Trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nói chuyện.”



Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ngớ người ra, lúc này mới nhớ tới lưỡi mình hôm qua bị thương,nói chuyện không được rõ ràng lắm, nhưng nhờ dùng thuốc của Hắc Ưng mà đã lành lại một cách nhanh chóng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nên đã làm cho hắn nảy sinh nghi ngờ.

Quyết định nói thẳng: “Là đêm qua Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện, ép ta uống một viên thuốc, vết thương vì thế lành rất nhanh.”

Bởi vì nàng thật sự không tìm ra lý do nào khác.

Sắc mặt Long Hạo Thiên lập tức biến đổi âm trầm.

Tay tóm chặt cánh tay nàng:“Hắn thực sự quan tâm ngươi như vậy cho nên đã vội vàng đến gặp ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.