Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 107: Ngăn cơn sóng dữ 3



Nhìn thấy hắn một lòng muốn báo thù, Vân Yên thật sự phát hoả, bực tức thốt lên:“Báo thù so với sinh mạng còn quan trọng hơn sao? Cho dù huynh giết được hắn, Vân lão tướng quân có thể sống lại sao? Đừng quên huynh là hậu nhân duy nhất của Vân gia, ông ấy nhất định hy vọng huynh còn sống.

Còn nữa, những tướng sĩ thề sống chết đi theo huynh, huynh nhẫn tâm để bọn họ chết sao? Còn có Vân La, nếu huynh chết, muội ấy phải làm sao bây giờ?”



“Ta…”

Vân Dương nhìn Vân La ở phía dưới, nước mắt lưng tròng nhìn mình, lại nhìn đến những huynh đệ sống chết không sờn lòng kia.

“Đưa bọn họ đi đi, hiện tại huynh không đủ sức báo thù đâu, hãy nhớ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Yên nhi chờ huynh.”

Vân Yên nhìn hắn, tại sao hắn không hiểu được, thứ mà nàng để ý nhất chính là tính mạng của hắn, bởi vì hắn chính là người thân duy nhất của nàng.

“Nhanh lên, thả bọn họ ra, để cho bọn họ đi.”

Vân Yên hướng sang phía Long Hạo Thiên quát lớn.

“Thả ra.”

Long Hạo Thiên phân phó cho binh lính của mình.

“Dạ.”

Binh lính cùng tháo dây thừng đang trói chặt bọn họ lại.

Vân Dương lập tức nhảy vọt tới trước mặt Long Hạo Thiên, tay gắt gao nắm chặt lại, trừng mắt với hắn, hận ý trong mắt dâng trào đến cực điểm .

Trong lòng Vân Dương rõ ràng đang giãy dụa tranh đấu có nên nhân cơ hội này giết hắn hay không?

“Đi mau đi.”

Vân Yên lo lắng hô, huynh ấy lại do dự cái gì nữa?

“Phó tướng quân…”

Tất cả mọi người đều cùng lên tiếng, chờ lệnh của hắn.

“Dương ca ca.”

Vân La lập tức lao vào trong lòng hắn.

“Các ngươi mang theo Vân La rút lui, ta cùng Yên nhi nói mấy câu, chúng ta sẽ gặp lại ở phía trước.”

Vân Dương đột nhiên ra lệnh.

“Dạ, phó tướng quân.”

Những người đó lập tức mang theo Vân La rời đi, bọn họ sẽ luôn phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.

“Dương ca ca… Yên tỷ tỷ…”

tiếng nói của Vân La dần biến mất trong trời đêm.

“Huynh cũng mau đi đi.”

Vân Yên thúc giục hắn.

“Ta không đi, ta muốn báo thù.”

Vân Dương nói xong, kiếm trong tay đã đâm tới Long Hạo Thiên, hắn chính là cố ý để bọn họ rời đi, chỉ còn bản thân ở lại báo thù.

Vân Yên hoàn toàn không ngờ tới hắn đột nhiên ra tay như vậy, nhìn chằm chằm kiếm trong tay hắn, đao đang đặt trên cổ Long Hạo Thiên cũng hoàn toàn quên cả phản ứng.

“Vương.”

Binh lính Long triều hô lớn.

Trên mặt Long Hạo Thiên lại không hề có một chút kinh hoảng, nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm đến mình, hắn đột nhiên lui lại phía sau mấy bước, thân thể liền bay lên tránh khỏi mũi kiếm kia.

Kiếm của Vân Dương bởi vì thế mà mất phương hướng, binh lính liền lập tức vây quanh hắn.

Không đợi Vân Yên kịp thấy rõ ràng mọi chuyện, đã thấy ca ca một lần nữa bị binh lính bắt giữ, đao trong tay họ đều đã đặt trên cổ hắn.

“Bổn vương vốn định tha cho ngươi một mạng.

Đây là do ngươi tự tìm chết, cũng đừng oán trách Bổn vương.”

Trong mắt Long Hạo Thiên đều lạnh như băng.

Vân Yên đến lúc này mới hiểu được, vừa rồi là hắn cố ý để mình khống chế.

Hiện tại nghĩ lại mới rõ, hắn võ công cao cường như vậy, sao có thể bị mình dễ dàng kèm trụ, hóa ra là hắn định thả bọn họ đi, trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm xúc phức tạp, tại sao hắn lại làm như vậy?

“Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Dù sao không phải ngươi chết, thì ta chết.”

Vân Dương trừng mắt, hắn giờ mới phát hiện mình học nghệ không tinh.

“Vậy Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.”

Long Hạo Thiên vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng bạt tai vang lên.

Vân Yên đi qua hung hăng tát lên mặt Vân Dương: “Huynh muốn chết như vậy sao? Chết rất dễ dàng, nhưng nam nhân muốn học hỏi phải biết chịu nhục, biết rõ không thể thì đừng làm, huynh chính là vẫn chưa đủ mạnh để trả thù, đợi đến lúc đủ mạnh hãy đến.

Hiện giờ huynh căn bản là đang lấy trứng chọi đá, nếu huynh cứ như vậy chết đi, Vân lão tướng quân ở trên trời có linh thiêng nhất định không tha thứ cho huynh.”



Vân Dương hoàn toàn bị nàng làm cho ngơ ngác.

“Vân Dương, ngay cả một nữ nhân cũng hiểu được đạo lý này, vậy mà ngươi cũng không hiểu, có đúng ngươi là con của Vân Hổ hay không?”

Long Hạo Thiên châm chọc hắn, lại nói: “Chỉ tiếc là Bổn vương sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nữa đâu.”



“Vương.”

Vân Yên xoay người nhìn hắn nói: “Có câu quá tam ba bận, nếu ngươi đã cho huynh ấy một cơ hội, vậy hiện tại sao không cho huynh ấy thêm một cơ hội nữa, hay là ngươi sợ? Dù sao huynh ấy cũng là con của Vân Hổ mà.”



“Không cần khích tướng, Bổn vương không mắc lừa đâu.

Có điều, hôm nay Bổn vương sẽ cho hắn cơ hội thứ hai.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng nói, lập tức khoát tay.

Binh lính liền thả hắn ra.

“Yên nhi, bảo trọng.”

Vân Dương thật sự không thể ngờ hắn lại thả mình, bình tĩnh nhìn nàng vài giây rồi mới xoay người biến mất trong bóng đêm.

Nhìn thấy hắn bình yên vô sự đi khỏi, Vân Yên thở phào.

Nàng cũng thật không ngờ hắn sẽ thả ca ca.

“Ngươi lại uy hiếp Bổn vương thêm một lần nữa, ngươi nói xem nên tính toán chuyện này thế nào đây?”

Long Hạo Thiên ôm lấy nàng, lạnh lùng nói bên tai nàng.

“Rõ ràng là ngươi không muốn giết bọn họ, sao bây giờ lại gán tội danh đó cho ta?”

Bọn họ đều đi rồi, tâm tình của Vân Yên cũng thoải mái hơn, chính là nàng thực hoài nghi, theo như tính cách của hắn, tại sao lại phải buông tha cho ca ca?

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Bổn vương không định giết hắn? Không biết là ai đau khổ cầu xin Bổn vương thả bọn chúng ra?”

Long Hạo Thiên mập mờ vuốt ve mặt nàng.

“Có sao?”

Vân Yên nhìn hắn, chớp mắt vô tội, ánh mắt tràn ngập ý cười, ý bảo “hai mắt ta đây đều nhìn thấy được như vậy.”



Nhìn thấy bộ dạng tinh nghịch của nàng, Long Hạo Thiên trong nháy mắt cảm thấy thất thần cùng hoảng hốt, tay vô ý đụng vào vết thương trên trán nàng.

“Á.”

Vân Yên bị đau mà thốt lên.

Lúc này hắn mới tỉnh mộng, nhìn vết thương của nàng, khẽ ôm lấy nàng: “Ngươi đó, thật đáng đời.”



“Đó là bởi vì ta gặp phải nam nhân giống như ngươi thôi.”

Vân Yên để mặc cho hắn ôm lấy mình.

Nàng hoàn toàn không phát hiện giọng nói của mình khiến cho người ta thấy thật mập mờ.

Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ hai người như vậy, binh lính nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc sao lại vậy? Nương nương rõ ràng là uy hiếp Vương như vậy, mà tại sao Vương hết lần này đến lần khác đều tha cho nàng, còn tựa như rất sủng ái, chẳng lẽ Vương có vấn đề gì rồi????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.