Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 69: Thần thoại bất bại



“Nô tỳ nghe nói là do tình hình chiến sự, có một Tiểu quốc gọi là Hán quốc, Vương muốn chinh phục bọn họ, nghe những người khác nói đó chỉ là một quốc gia không đáng coi trọng, cho nên Vương hoàn toàn không để trong mắt, liền phái một tướng quân đi.

Vốn tưởng đã thu phục bọn họ, nhưng không nghĩ đến nam nhân Hán quốc đều chung ý nghĩ, mỗi người đều là một nam tử hung mãnh vô cùng liều chết bảo vệ quốc gia của họ, cư nhiên dễ dàng đánh bại tướng quân do Vương phái đi, cho nên Vương vô cùng tức giận.”

Tử Liên giải thích.

Hán quốc… Vân Yên suy nghĩ một chút, nàng đã từng xem qua sách có giới thiệu đến một quốc gia nhỏ bé bần cùng, căn bản không thể sánh cùng các quốc gia khác, thế nhưng không nghĩ được một nước nhỏ như vậy lại có thể có quân đội bách chiến bách thắng như vậy.

“Nương nương, vấn đề này chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần chúng ta quan tâm đến bản thân là tốt rồi.”

Tử Liên nhắc nhở, sợ nương nương lại làm gì đắc tội đến Vương.

“Việc gì phải khẩn trương như vậy? Ta đã biết, ta sẽ không nói gì cả.”

Nhìn bộ dạng của nàng, Vân Yên nhịn không được mà bật cười.

Lúc này hắn hẳn là sẽ không đến Tử Yên Các của nàng.

Đột nhiên nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, ngươi cùng Hồng Nhi thế nào rồi?”



“Cảm ơn Nương nương, nô tỳ và Hồng nhi đã làm hòa, thì ra là bởi vì Mai nhi nói xấu nô tỳ, có điều hiện tại đã giải thích rõ ràng rồi.”

Vẻ mặt Tử Liên vui vẻ.

“Vậy là tốt rồi.”

Vân Yên cũng bị nàng cuốn hút theo.

“Nô tỳ đi chuẩn bị cơm chiều cho nương nương.”

Tử Liên nói.

“Ừ, được.”

Vân Yên gật đầu, cầm quyển sách đặt ở bên cạnh lên xem.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đang tiến lại.

“Sao mà nhanh quá vậy?”

Nàng ngẩng đầu lên liền thấy Long Hạo Thiên đứng ở trước mặt, lặng người một chút bật thốt lên hỏi: “Sao người lại đến đây?”



“Tại sao Bổn Vương lại không thể đến đây?”

Long Hạo Thiên hỏi lại nàng, “Bổn Vương muốn xem ngươi hôm nay có dùng xuân dược để quyến rũ Bổn Vương nữa không.”



Nghe hắn nhắc lại chuyện kia, Vân Yên có chút giận dữ, nhưng nhớ lại lời Tử Liên nói đành cố nén trong lòng, nàng cũng không nghĩ sẽ chọc giận hắn.

“Không nói lời nào là ngầm thừa nhận sao?”

Long Hạo Thiên tựa hồ không muốn buông tha nàng, “Hôm qua, lúc trên giường thái độ của ngươi không phải như thế này.”



Vân Yên rốt cuộc nhịn không được lập tức quát: “Long Hạo Thiên, đủ rồi nha, ngươi đang bị kích động sao, binh lính của ngươi không phải bách chiến bách thắng sao? Hay là bị người ta đánh bại, ngươi liền tức giận mà cố ý đến đây tìm ta gây phiển toái.”



“Haha…”

Long Hạo Thiên đột nhiên phá lên cười, nắm lấy cằm của nàng: “Ngươi cũng quá xem thường Bổn Vương rồi, đối với người dụng binh thắng bại là chuyện thường, phải bị đánh bại thì bản thân mới biết mình còn thiếu sót, có thể gọi một vốn một lời, đó mới là chuyện tốt.

Còn thần thoại bách chiến bách thắng đó chẳng phải nói Bổn Vương không giống mọi người.”



Vân Yên không cười nhìn hắn: “Là ngươi thì thế nào, nhưng ngươi nên nhớ, nếu chỉ có một người thì không thể tạo nên tiếng tăm lừng lẫy U Linh Vương được, với sức của một mình ngươi thì có thể làm được gì chứ? Không có ai là thần thoại bất bại vĩnh viễn.”

Phụ thân chính là ví dụ, cuối cùng không phải vẫn bại dưới tay hắn sao, có điều, hắn có thể thản nhiên đối mặt với thắng bại thế này khiến nàng có chút bất ngờ.

“Ngươi rất muốn Bổn Vương thất bại đúng không? Bổn vương sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thần thoại này, mau đi thu thập hành lý.”

Long Hạo Thiên đột nhiên ra lệnh.

“Cái gì?”

Vân Yên sửng sốt, thu thập hành lý làm gì? Hắn muốn đuổi nàng ra khỏi hoàng cung sao? Không thể nào, nàng không tin hắn buông tha mình dễ dàng như vậy.

“Nghe không hiểu sao? Cùng Bổn Vương ra chiến trường, Bổn Vương giúp ngươi mở mang kiến thức một chút, biết được cái gì là thần thoại, cũng là cho ngươi xem hậu quả của ngươi nếu như trong vòng một tháng không thể thực hiện được hứa hẹn của ngươi.”

Long Hạo Thiên cười lạnh.

“Ra chiến trường? Thật vậy ư?”

Ánh mắt Vân Yên lộ ra vẻ vui mừng, hắn không cần uy hiếp, bởi vì đó là chuyện mà nàng ước mong tha thiết.

“Ngươi thực hưng phấn…”

Long Hạo Thiên nhìn ánh mắt nàng tươi cười không che dấu, không hiểu tại sao nàng lại vui mừng như vậy?

“Đúng, ta thật sự cao hứng nha, ta lập tức đi thu thập hành lý, khi nào thì có thể xuất phát?”

Vân Yên hỏi, trong lòng thật sự có chút kích động, nàng rốt cuộc có thể ra chiến trường, có thể tận mắt chứng kiến hiện thực chiến tranh, nàng có chết cũng không hối hận.

“Sau một giờ nữa.”

Long Hạo Thiên trả lời, nàng dường như rất muốn cùng mình ra chiến trường.

“Được.”

Vân Yên cao hứng đến mức huơ chân múa tay, tuy rằng biết hắn không tốt như vậy, nhưng có thể đi là đủ rồi.

Long Hạo Thiên liếc nàng, cứ cười đi, rồi sẽ có một ngày ngươi phải khóc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, nô tỳ cũng phải đi.”

Tử Liên vừa giúp nàng thu thập quần áo, vừa năn nỉ.

“Đây cũng không phải việc ta có thể nói, Vương sẽ không đồng ý.”

Vân Yên nói.

“Vậy nương nương nhất định phải tự chăm sóc mình, nô tỳ ở trong cung chờ người trở về.”

Tử Liên nước mắt lưng tròng, đem hành lý đưa cho nàng.

“Yên tâm đi, ta sẽ không sao, ngươi cứ ở yên trong cung.”

Vân Yên ôm lấy nàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chờ đến lúc nàng đi tới, Long Hạo Thiên đã mặc áo giáp đứng nơi đó nhìn nàng lạnh lùng châm biếm: “Thay quần áo.”

Sau đó ném cho nàng một bộ quần áo.

Vân Yên theo bản năng đón lấy, nhìn ra đó là một bộ quần áo thị vệ rất nhỏ, hắn nghĩ thật chu đáo, sớm biết hắn đã chuẩn bị cho mình như vậy, nàng sẽ không thu thập hành lý làm gì.

Nhìn xung quanh một lượt xem nàng có thể thay quần áo ở đâu?

Một thị vệ kéo một chiếc xe ngựa đi tới: “Nương nương, mời lên xe.”



Vân Yên ngẩn người, thật không ngờ hắn còn chuẩn bị xe ngựa cho mình, cầm quần áo ngồi lên rồi quay đầu nói với hắn một tiếng: “Cảm ơn.”



“Bổn vương chỉ là không muốn ngươi nửa đường đã chết.”

Long Hạo Thiên lạnh lùng nói, xong liền hạ lệnh: “Xuất phát.”



Đội quân chậm rãi lên đường.

Vân Yên mặc quần áo thị vệ, ngồi trong xe ngựa nhịn không được hưng phấn nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Tuy rằng dọc theo đường đi hắn có châm chọc, khiêu khích, vẻ mặt không hòa nhã, nhưng hắn đã chuẩn bị cho nàng xe ngựa ra chiến trường, nàng liền quyết định sẽ không cùng hắn so đo làm gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.