“Được, U Linh Vương quả nhiên lãnh khốc vô tình, vậy đừng trách ta độc ác.”
Tướng quân Hán triều không ngờ tới hắn thật sự không bận tâm đến sống chết nữ nhân của mình, đao trong tay lóe sáng dưới ánh mặt trời liền giáng xuống.
“Nương nương…”
Tướng quân Long triều hét lớn, muốn tiến lên lại bị Long Hạo Thiên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao chói lọi kia hạ xuống đầu nàng.
Bốp, mọi người chỉ cảm thấy một vật bay xuống trước mắt mình, đều nghĩ đó là đầu của nương nương, trong lòng ngập tràn nộ khí cùng tiếc hận.
Chờ đến khi nhìn lại rõ ràng, mới thở phào, đao của hắn chỉ chém rơi mũ trên đầu Vân Yên, nàng vẫn lành lặn đứng ở đó.
Chỉ là, một bên tóc nàng bị đao xẹt qua, rơi xuống bay bay theo gió.
“Sao không ra tay?”
Long Hạo Thiên nhìn hắn châm chọc, ánh mắt yên tĩnh quả thật lạnh như băng.
“U Linh Vương, nàng là phi tử của ngươi, ngươi mong nàng chết sao? Có điều ngươi muốn nàng chết ta càng không muốn, ta đột nhiên nảy ra ý hay này, nữ nhân chết đi thật đáng tiếc, nếu U Linh Vương đã không coi trọng, vậy ta muốn thành thân với nàng, để nàng trở thành tướng quân phu nhân của ta.
Ta tin tưởng nàng có thể đối phó với ngươi dễ dàng.”
Tướng quân Hán triều chợt nói đến, may mắn là quân sư đã bày sẵn cho mình chiêu này, hắn nói nếu thật sự giết nàng, U Linh Vương tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chiêu chọc giận này, hắn không nghĩ lại cần dùng tới.
Nghe hắn nói như vậy mọi người đều sửng sốt, Vân Yên nhìn hắn, sao hắn lại nói như vậy? Hắn thật sự muốn cưới nàng ư? Rối loạn, thật sự rối loạn, hắn rốt cuộc là thật hay giả, hay chỉ là vì muốn chọc giận Long Hạo Thiên.
“Nữ nhân của Bổn Vương ngươi có thể giết, nhưng nếu ngươi dám động vào nàng, Bổn Vương sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn thây.”
Giọng nói của Long Hạo Thiên rét lạnh, hắn có thể để nàng chết, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng theo nam nhân khác.
“Đây không phải việc U Linh Vương ngươi muốn mà được, ngươi ngay cả sống chết của nàng cũng không để ý, cần gì phải bận tâm nàng cùng với ai? Nàng xinh đẹp như hoa như ngọc, Bản tướng quân thật sự rất thích.
Đúng rồi, chọn ngày không bằng đụng ngày, làm ngay hôm nay đi, còn nữa, ta sẽ sai người tới mời các ngươi uống rượu mừng.
Ta trở về chuẩn bị hôn lễ, không ở lại tiếp các ngươi nữa.”
Tướng quân Hán triều đắc ý dạt dào, quân sư quả nhiên có cao kiến.
Nhìn thân ảnh dần lui đi, tướng quân nhịn không được nói: “Vương, để mạt tướng đi, sao có thể để bọn chúng làm nhục nương nương.
Chúng ta, ngay cả nương nương cũng không thể bảo vệ tốt chẳng phải sẽ bị người ta nhạo báng ư?”
“Đứng lại, ngươi nóng vội như vậy, thiếu kiên nhẫn như vậy sẽ trúng kế bọn chúng.
Tạm thời cứ lui trước đã.”
Long Hạo Thiên hạ lệnh, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà hi sinh tướng sĩ của mình.
“Dạ.”
Tướng quân không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lệnh, chỉ hi vọng Vương đã có tính toán khác.
Ánh mắt Long Hạo Thiên bề ngoài một mảng trầm tĩnh, nhưng bên trong thực sự lại cất giấu phong ba mãnh liệt.
Cho đến khi Vân Yên phản ứng lại, nàng đã ở trong lều lớn của Hán triều.
“Doanh trại đơn sơ, không thể chuẩn bị được nhiều vật dụng, cũng không có giá y (áo cưới).
Vậy tất cả cứ cử hành đơn giản thôi.”
Tướng quân Hán triều nói với nàng.
“Ngươi thật sự muốn cưới ta sao?”
Vân Yên lúc này mới nhìn hắn, hắn sẽ không làm thật chứ?
“Vốn dĩ không phải, hiện tại lại thành đúng vậy.
Không phải có câu nói giả làm thật ư? Nếu U Linh Vương không màng sinh tử của ngươi, ta đây thật sự sẽ cưới ngươi, đề phòng một ngày nào đó ngươi có thể trong lúc nguy cấp lại cứu hắn.”
Hắn nhìn nàng nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi không để ý ta là nữ nhân của hắn ư?”
Vân Yên nhìn hắn, bộ dáng có chút luống cuống, sợ hắn sẽ diễn giả làm thật.
“Không để ý.”
Hắn lắc đầu, mặt chợt đỏ lên.
Có thể lấy được nữ nhân xinh đẹp như vậy hắn sao có thể để ý, vui mừng còn không kịp.
Huống chi, hắn vẫn canh giữ ở biên cương, rất cần một nữ nhân ở bên an ủi hắn, giúp hắn sinh con dạy con.
“Thế nhưng, ngươi có hỏi qua ý của ta không? Ta không đồng ý.”
Vân Yên cảnh cáo, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ một.
Nhìn dáng vẻ của hắn, tám chín phần hắn sẽ làm thật.
“Ngươi không có tư cách từ chối, đây là lãnh thổ của ta, ta nói thế nào thì như thế đấy.”
Lý Mục dường như cũng thật cố chấp, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta thành thân.”
“Ta sẽ không đồng ý, ngươi cũng không thể ép ta.
Nếu ngươi thật sự bức ta như vậy, ngươi vẫn là giết ta còn hơn.”
“Hắn cũng không để ý đến ngươi, sao ngươi phải vì hắn mà thủ thân như ngọc.
Ngươi cứ yên tâm, thành thân cùng ta, sau này ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Giờ phút này Lý Mục đã thật sự muốn cưới nàng, mặc kệ thế nào nàng cũng chỉ là một nữ nhân.
“Ta không phải vì hắn mà thủ thân như ngọc, là do ta đối với ngươi không hề có tình cảm, lại càng không muốn gả cho ngươi.
Ngươi thả ta ra đi.”
Vân Yên đột nhiên yêu cầu.
“Thả?”
Lý Mục ngẩn người, “Ta sẽ không thả ngươi đi, ngươi có muốn lấy chồng hay không cũng phải do ta quyết định, từ từ nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải động phòng hoa chúc đó.”
Nàng càng không muốn lấy chồng, hắn càng phải cưới.
Vân Yên vừa định phát hỏa, chợt tỉnh táo lại, nàng không thể vội vàng hấp tấp, trước hết phải bình tĩnh, tìm cơ hội bỏ trốn, như vậy mới có thể thoát khỏi hắn, cũng có thể thoát khỏi Long Hạo Thiên.
Đôi bên vẹn toàn.
Nhìn thấy nàng không nói gì, Lý Mục xoay người đi ra ngoài cửa, đột nhiên ngẫm ra có điểm không thích hợp, lại quay trở về chỗ nàng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vân Yên lùi về phía sau vài bước.
“Ta lo lắng, chẳng may ngươi lại muốn làm cái trò khóc nháo đòi thắt cổ ta phải làm sao? Cho nên đành ủy khuất ngươi, chờ ván đã đóng thuyền rồi nói.”
Lý Mục nói xong, thân thủ liền hướng sau lưng nàng đánh mạnh.
Nàng tỉnh thực phiền toái, sẽ không muốn nhận mệnh trở thành nữ nhân của mình.
“Ngươi…”
Cơ thể Vân Yên loạng choạng, lấy tay chỉ thẳng mặt hắn liền ngất xỉu trên giường, mất đi ý thức, trong đầu nàng chỉ hiện lên hai chữ ‘XONG RỒI’