“Ngươi tra hỏi đủ chưa? Nếu đủ rồi phiền ngươi đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.”
Vân Yên không muốn nhìn hắn, nhắm mắt lại.
Long Hạo Thiên thật muốn phát hỏa, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, đành nén lửa giận.
Về phần nàng có nói dối hay không, hắn tin tưởng chính mình rất nhanh sẽ có thể biết được, bởi vì hắn tin chắc thích khách kia sẽ còn quay lại.
Vân Yên nghe được tiếng bước chân của hắn rời xa dần mới mở mắt ra, nàng còn không biết thích khách kia đã bỏ trốn được chưa, có điều nghe giọng hắn hẳn là đã trốn thoát rồi, nếu không hắn sẽ không chất vấn mình như vậy, thầm cảm thấy may mắn, hy sinh của nàng cuối cùng cũng đáng giá.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng động nhỏ, chẳng lẽ hắn lại quay trở lại sao?
Cảm giác được có người nhẹ nhàng tiến gần đến nàng, đứng ở bên giường, sau đó là bàn tay hắn sờ lên trán mình, thuận tiện vén tóc nàng sang một bên.
Trong lòng kinh ngạc, là ai khác, nhất định không phải Long Hạo Thiên, hắn sẽ không dịu dàng như vậy.
“Ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào, không muốn gặp ta hay là muốn trốn tránh hắn?”
Hắc Ưng nhìn nàng, mắt không ngừng đảo qua đảo lại, nở nụ cười.
Nàng không phải đang giả bộ ngủ đó chứ.
Có điều sắc mặt tái nhợt của nàng khiến người ta đau lòng.
“Là ngươi?”
Vân Yên nghe tiếng mới mở mắt nhìn.
“Cơn sốt của ngươi đã lui, hiện giờ cảm thấy thế nào? Còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?”
Giọng nói của Hắc Ưng chứa đầy quan tâm.
“Cám ơn, ta đỡ nhiều rồi, có điều còn có chút chóng mặt.”
Nghe được lời hắn quan tâm thân thiết như vậy, trong mắt Vân Yên lập tức đong đầy nước mắt.
“Làm sao vậy? không thoải mái ư?”
Hắc Ưng vội vàng hỏi, tại sao nàng đột nhiên lại khóc?
“Không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy ngươi thật tốt, giống như gặp được người thân, cảm giác này thật ấm áp.”
Vân Yên lau đi nước mắt trên khóe mắt, gượng cười.
“Người thân? Ngươi không biết ta suýt chút nữa hại chết ngươi sao? Ngươi có phải nên hận ta hay không?”
Hắc Ưng cố ý trêu ghẹo nàng.
Thật ra bây giờ trong lòng hắn còn sợ hãi, may mắn nàng đã không có việc gì.
“Ngươi suýt chút nữa hại chết ta?”
Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn đang nói gì vậy?
“Đừng kinh ngạc như vậy, đêm qua ta đến thăm ngươi, chỉ biết ngươi bị thương nên cố tình lấy thuốc của ta đút cho ngươi uống, muốn miệng vết thương mau liền lại.
Thật sự không nghĩ tới thuốc của ta lại xung khắc với thuốc của quân y, khiến ngươi sốt cao, tính mệnh như chỉ mành treo chuông.”
Hắc Ưng giải thích.
“Hóa ra là như vậy.”
Vân Yên khẽ cười, “Ngươi cũng là có lòng tốt, không phải chuyện xấu gì, quên đi, ta tha thứ cho ngươi.”
Cho dù có phải chết nàng cũng sẽ không oán hận hắn.
“Ta đây có phải nên cảm tạ ngươi đã rộng lượng tha thứ hay không?”
Hắc Ưng cũng cười, đột nhiên phát hiện nàng quả thật rất đáng yêu.
“Muốn cảm tạ ta, vậy tặng lễ vật cho ta đi.”
Vân Yên chìa tay yêu cầu hắn.
“Muốn cái gì?”
Hắc Ưng hỏi, chỉ cần hắn có hắn đương nhiên sẽ tặng cho nàng.
“Tín vật của ngươi, cái còi đó.”
Nàng nói, “Cái lúc trước ngươi tặng ta không biết đã chạy đi đằng nào, bây giờ tặng lại cho ta cái khác đi.”
“Tại sao muốn có nó, trước kia ngươi đã nói là không thích cơ mà?”
Hắc Ưng khó hiểu nhìn nàng.
“Bởi vì lúc trước ta không biết ngươi, nhưng hiện giờ ta đã coi ngươi là bằng hữu, ta nghĩ nếu một ngày ta gặp nguy hiểm ngươi có thể tới cứu ta hay không?”
Vân Yên nói, thật ra nàng đột nhiên nghĩ tới người Vân triều không phải chỉ có một người tới báo thù, nàng càng lo lắng hơn chính là có khi nào ca ca cũng đến đây hay không? Vậy thì phiền toái rồi, cho nên nàng muốn phòng ngừa chu đáo.
“Đương nhiên có thể.”
Hắc Ưng nói xong, từ trong người lấy ra một cái còi đặt vào tay nàng, “Lần này nhớ cất giữ cho cẩn thận.
Lần sau đừng lấy cớ này nữa.”
“Đã biết, ta nhất định coi nó là bảo bối, cất giữ cẩn thận.”
Vân Yên cười đáp.
“Bảo bối? Ta sợ là ngươi có dụng ý xấu thì có.”
Hắc Ưng cười như không cười nói, tuy rằng hắn thật sự cũng không biết nàng muốn làm gì.
“Ta chính là có dụng ý xấu, vậy ngươi có giúp hay không?”
Vân Yên chỉ biết tâm tư này của mình sẽ không qua mắt được hắn.
“Giúp, nhưng ta sẽ không giúp ngươi thương tổn hắn, nếu thực sự đến lúc chia làm hai chiến tuyến, ta sẽ giúp hắn.”
Hắc Ưng thật tâm nói.
“Vì sao? Vì sao ngươi phải giúp hắn? Hắn rõ ràng rất hận ngươi, còn muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự có lỗi với hắn?”
Vân Yên nhìn hắn đoán, nếu không phải vì nguyên nhân này, hắn tại sao phải nhân nhượng như vậy.
“Có một số việc ta không thể giải thích với ngươi, cũng không muốn giải thích với ngươi, nếu ngươi thật sự muốn biết vậy nên đi thương hắn.”
Hắc Ưng lại nói một lần nữa.
“Thương hắn?”
Vân Yên cười lạnh, “Chúng tôi không có khả năng, ta sẽ không thương hắn, hắn cũng vĩnh viễn không yêu ta.”
“Đừng khẳng định tuyệt đối như vậy, có một số việc có thể thay đổi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn đối với ngươi rất tốt sao?”
Hắc Ưng hỏi.
“Hắn đối với ta rất tốt?”
Vân Yên tựa như nghe được một chuyện cười, “Nếu như tra tấn nhục nhã được coi là tốt, vậy thì hắn đối với ta thật sự là quá tốt.”
“Ngươi chỉ nhìn thấy những lúc hắn cố tình xấu xa, nhưng ngươi không thấy được lúc ngươi hôn mê, hắn lo lắng cho ngươi thế nào, muốn cứu sống ngươi thế nào.”
Hắc Ưng thở dài nói, có lẽ Long Hạo Thiên yêu nàng, hoặc ít nhất cũng đã có chút động tâm.
“Được rồi, ngươi đừng nói tốt cho hắn nữa, hắn đã từng nói muốn làm cho ta sống không bằng chết, hắn cứu ta sống lại chỉ vì càng muốn tra tấn nhục nhã ta, hắn chính là người như vậy.”
Hiện tại Vân Yên đối với Long Hạo Thiên không có một chút hảo cảm nào.
“Nếu một người vì hận ngươi mà tìm trăm phương nghìn kế để cứu ngươi.
Có một kẻ thù như vậy ngươi có phải thực hạnh phúc hay không? Còn nữa, hắn chính là dùng hận để che dấu bản thân, ngươi hãy thử tìm hiểu hắn xem.”
Hắc Ưng vẫn muốn nghĩ cách thuyết phục nàng.
“Ngươi không cần bảo ta đi tìm hiểu hắn, vậy không bằng đi tìm hiểu ngươi còn hơn.”
Vân Yên tạm dừng một chút, đột nhiên nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Hắc Ưng bị nàng nhìn chằm chằm có chút không thoải mái.
“Ta thấy thật kỳ lạ, nhìn kỹ ngươi, ta cũng nhìn không ra bóng dáng của một cường đạo, sao ngươi có thể là cường đạo được?”