Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 123: Xin giúp đỡ



“Ngươi muốn giết ta?”

Vân Dương chỉ nhìn thẳng hắn, trên mặt cũng không có chút biểu tình sợ hãi, “Ngươi có thể giết ta, nhưng mời ngươi trước khi giết ta, nói cho ta biết có phải cha ta còn sống hay không? Có thể cho ta gặp ông một lần được không?”



Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu của ngươi không nhiều lắm, có điều, người sắp chết còn cần biết nhiều như vậy sao.”



“Nếu đã là điều người sắp chết muốn, ngươi nói cho ta biết thì có sao?”

Vân Dương hỏi lại, quan tâm của hắn bây giờ chỉ có sinh tử của cha mà thôi.

“Nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách gì cùng ta ra điều kiện, vẫn là ngoan ngoãn chờ chết đi.”

Kiếm Long Hạo Thiên lập tức đâm tới.

“Chờ một chút.”

Vân Dương đột nhiên gọi hắn, kiếm đã đến trước trán hắn liền dừng lại, “Phiền ngươi đừng nói với Yên nhi rằng ta đã chết.”



“Ngươi thật nhiều lời.”

Ánh mắt Long Hạo Thiên mang theo tức giận, hắn lại còn bận tâm nàng có thể đau lòng hay không ư?

“Đã không còn gì nữa, giết đi.”

Vân Dương biết mình trốn không thoát, dứt khoát nhắm mắt lại.

Kiếm trong tay Long Hạo Thiên vẫn chỉ ở trán hắn, trong mắt biến hóa, đột nhiên thu hồi kiếm lại, “Ngươi không đáng được Bổn vương động thủ, ngươi đã đi vào cấm địa, vậy ở chỗ này tự sinh tự diệt đi.”



Tiếng nói vừa dứt, bóng người cũng đã biến mất.

Vân Dương lúc này mới mở mắt, nghi hoặc suy nghĩ, vì sao hắn không giết mình, chẳng lẽ là cha thật sự còn sống? Hắn muốn lôi kéo cha nên mới không giết mình sao? Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, trong lòng có chút vui sướng, hiện tại phải nghĩ cách đi ra ngoài trước.

Vân Yên không hề động đến điểm tâm trước mặt, chỉ chờ Tiểu Thanh quay về báo tin ca ca đã rời khỏi cấm địa hay chưa? Chưa có tin tức của ca ca, nàng tâm thần không yên.

“Nương nương…”

Tiểu Thanh hổn hển chạy vào.

“Tiểu Thanh, thế nào rồi, ca ca trở về chưa?”

Vân Yên lập tức nghênh đón, lo lắng hỏi.

“Chưa thấy.”

nàng lắc đầu, “Nô tỳ vừa đi ra ngoài, Vân La công chúa liền lo lắng hỏi nô tỳ, nô tỳ vội vàng theo lời nương nương dặn hôm qua, nói cho nàng biết, nàng bán tín bán nghi, nói đợi nửa ngày nữa nếu đại thiếu gia không quay về nàng sẽ nghĩ cách đi vào.”



Câu nói kế tiếp, Vân Yên hoàn toàn không nghe rõ, trong đầu chỉ có một vấn đề, ca ca chưa có trở về, tức là vẫn còn ở cấm địa, lập tức phân phó: “Tiểu Thanh, đi cùng ta.”



“Nương nương, người đi đâu?”

Tiểu Thanh đi theo sau lưng nàng hỏi.

“Tới cấm địa… chờ một chút, ngươi mau nghĩ cách khiến thị vệ canh giữ đi nơi khác cho ta vào.”

Vân Yên nhớ ra, hạ lệnh.

“Dạ, nương nương.”

Tiểu Thanh đáp lời.

Chỉ là, khi tới cấm địa rồi, Vân Yên lại ngây ngẩn cả người, ở cửa cấm địa có nhiều thị vệ canh giữ hơn, bản thân nàng hoàn toàn không thể vào được, nàng cũng lập tức hiểu ra, Long Hạo Thiên muốn nhốt ca ca trong đó.

“Nương nương, làm sao bây giờ?”

Tiểu Thanh không chủ định có nhiều thị vệ như vậy, nàng làm thế nào dụ họ rời đi được?

“Trở về.”

Vân Yên lập tức nói, nếu không vào được nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Vân Yên ngồi trong phòng, hết đường xoay sở, không biết nên làm thế nào bây giờ? Trong cấm địa không ăn không uống, hiện tại bên ngoài lại có nhiều thị vệ như vậy, trừ phi ca ca tự mình đi ra, cũng là trốn không thoát, nếu ca ca bị bắt lại, tự tiện xông vào hoàng cung chính là tử tội.

“Nương nương, nếu không, đi cầu xin Vương thả đại thiếu gia đi.”

Tiểu Thanh đề nghị, hiện giờ cũng chỉ còn cách này.

“Để ta suy nghĩ.”

Vân Yên muốn làm mình tỉnh táo lại, cầu xin hắn không phải là cách tốt nhất.

“Giờ có người có thể cứu đại thiếu gia thì tốt biết mấy.”

Tiểu Thanh nói, thật ra nàng rất muốn đi ra ngoài chờ người tới, nhưng nàng biết nương nương nhất định không chịu, còn nữa, mặc dù bọn họ có vào, đoán chừng cũng là tự chui đầu vào lưới.

“Có người cứu?”

Ánh mắt Vân Yên lập tức sáng ngời, nàng nghĩ tới một người, “Cái còi, cái còi…”

nàng cuống quýt tìm kiếm trên người.

“Nương nương, người đang tìm cái gì?”

Tiểu Thanh hỏi.

“Cái còi, ngươi có nhìn thấy cái còi của ta không?”

Vân Yên vừa tìm vừa hỏi.

“Cái còi?”

Tiểu Thanh xoay người, lấy từ trong hộp trang sức ra một chiếc còi, hỏi: “Nương nương, có phải cái này hay không?”



“Mau đưa ta.”

Vân Yên lập tức lấy tới, liền phân phó nàng: “Tiểu Thanh, ngươi đi ra ngoài chờ đi.”



“Dạ.”

Tiểu Thanh lui ra ngoài, nếu như nàng nhớ không lầm, thứ kia hẳn là của cường đạo Hắc Ưng gì đó, chẳng lẽ nương nương muốn nhờ hắn hỗ trợ sao?

Vân Yên đặt nó lên miệng, lần đầu tiên thổi nó, tuy rằng nàng không biết nên thổi thế nào, cũng không biết nên thổi âm dài hay âm ngắn, nhưng nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ biết.

Một lúc sau.

Vân Yên chờ đợi, có chút lo lắng, tin tức hẳn là phải truyền đến cho hắn rồi chứ, sao hắn còn chưa tới? Không tới một khắc sau, một thân hình đột nhiên đứng trước mặt nàng.

“Hắc Ưng, ngươi đã đến rồi.”

Giọng nói của nàng mang theo kinh hỉ.

Hắc Ưng nhìn nàng: “Khó có dịp ngươi nhìn thấy ta lại cao hứng như vậy nha.”



“Có việc muốn nhờ đương nhiên phải cao hứng, ta muốn nhờ ngươi giúp ta…”

Vân Yên còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.

“Ta còn chưa quyết định có nên giúp ngươi hay không?”

Hắn đương nhiên biết nàng cần mình tới làm gì.

“Không, nhất định ngươi phải giúp ta, chỉ cần ngươi giúp ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”

Nghe thấy hắn nói không đáp ứng mình, Vân Yên trở nên nóng nảy.

“Nếu ta muốn ngươi theo ta một đêm, ngươi có đáp ứng hay không?”

Hắc Ưng đột nhiên cười tà mị.

Vân Yên lại chỉ cười cười: “Ngươi sẽ không.”



“Làm sao ngươi biết ta sẽ không?”

Bị nàng nhìn thấu, ánh mắt Hắc Ưng híp lại.

“Bởi vì ngươi coi hắn là bằng hữu, không phải ngươi luôn cần ta yêu hắn sao? Sao có thể nhúng chàm nữ nhân của hắn?”

Vân Yên biết hắn nói như vậy chẳng qua là muốn làm cho mình từ bỏ mục đích nhờ hắn cứu người.

Hắc Ưng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nở nụ cười, xoay người ngồi vào bên cạnh nàng: “Ngươi cũng rất thông minh.

Được, ta giúp ngươi việc này, có điều ta muốn ngươi nói cho ta biết ngươi và hắn có quan hệ thế nào?”



“Nhất định phải biết sao?”

Vân Yên thở dài.

“Đúng, nhất định phải biết.”

Hắn muốn xác định nàng và Vân Dương kia có phải có loại quan hệ này hay không?

“Được, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà, ta muốn ngươi thề sẽ không nói cho bất luận một kẻ nào biết, nhất là Long Hạo Thiên.”

Vân Yên nhìn hắn nói.

“Đã hiểu được.”

Trong lòng Hắc Ưng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng thật sự là vợ hắn ta? Sao lại mờ ám như vậy.

“Huynh ấy là ca ca của ta.”

Vân Yên nhấn mạnh từng chữ rõ ràng.

“Cái gì? Ca ca?”

Hắc Ưng ngẩn người, nghi hoặc nhìn nàng: “Sao lại là ca ca của ngươi? Hắn thật sự là con trai của Vân Hổ?”



“Đó là bởi vì ta là con gái của Vân Hổ.”

Vân Yên tự hào nói, biết hắn nghi hoặc, nàng giải thích: “Ta là thay công chúa Vân La gả đi, Vân La thích ca ca của ta, cũng chính là Vân Dương, nói như vậy chắc ngươi rõ rồi chứ?”



“Thì ra là thế?”

Hắc Ưng bây giờ mới hiểu được vì sao nàng quan tâm Vân Dương như vậy, thật buồn cười là chỉ sợ Long Hạo Thiên cũng nghĩ nàng thích Vân Dương.

“Chính là vậy, cho nên ngươi nhất định phải giúp ta cứu huynh ấy, trừ ngươi ra, ta đã không còn nghĩ được cách nào khác.”

Vân Yên nhìn hắn, trong mắt nàng đều là khẩn cầu.

Nhìn thấy nàng bất lực, Hắc Ưng biết mình không thể cự tuyệt: “Ta sẽ cố hết sức, nhưng không chắc chắn có thể cứu thoát hắn, dù sao nơi này cũng là hoàng cung.”



“Chỉ cần ngươi đồng ý, nhất định sẽ thành công.”

Thấy hắn đã đồng ý, Vân Yên cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

“Hóa ra ngươi lại coi trọng ta như vậy, xem ra, dù bất cứ giá nào ta cũng phải cứu ra người đó..”

Hắc Ưng cười lớn.

“Nhờ ngươi.”

Vân Yên lại cười không nổi.

“Chờ tin tức của ta.”

Hắc Ưng nhìn nàng, thoáng một cái, bóng dáng đã biến mất.

Vân Yên ngồi trong phòng kiên nhẫn chờ đợi.

Vân Dương ở trong cấm địa, đi xung quanh tìm kiếm, một chút cũng không có khe hở để đào tẩu, lại nhớ tới, đi vào trong mật thất, cẩn thận nhìn nữ nhân bên trong quan tài thủy tinh.

“Ta thấy ngươi hình như không muốn đi.”

Hắc Ưng đi vào, lập tức bước đến trước quan tài, nhìn nữ nhân bên trong, trên mặt hắn đều là tình cảm phức tạp.

“Là ngươi?”

Vân Dương nhận ra hắn chính là người lúc trước cướp Yên nhi đi, “Ngươi muốn giết ta cứ việc ra tay, không cần nhiều lời.”



Hắc Ưng lúc này mới chuyển dời ánh mắt sang người hắn, “Ngươi muốn chết như vậy sao? Nếu muốn chết sao không tự mình làm đi.”



Vân Dương nghe thấy lời hắn nói, mày nhíu lại, hắn có ý gì? Không phải tới giết mình sao?

“Theo ta.”

Hắc Ưng nhìn hắn, vẫn không giải thích gì thêm.

Vân Dương lẳng lặng đi theo, dù sao theo hắn vẫn tốt hơn cố chấp ở chỗ này.

Vừa đi đến cửa liền thấy khuôn mặt như băng của Long Hạo Thiên, hắn lạnh lùng đứng đó, phía sau là cung thủ.

Hắc Ưng cũng không ngạc nhiên, chỉ cười: “Xem ra hôm nay ta muốn mang hắn đi là không có khả năng rồi.”



“Ngươi không phải đã sớm biết không thể mang hắn đi sao?”

Long Hạo Thiên cười nhạt, trong lòng đã càng thêm phẫn nộ, chỉ là, dù đã biết mà hắn vẫn đến đây.

“Có điều, ngươi không chịu giết hắn, vì sao không để hắn đi.”

Hắc Ưng nhìn hắn hỏi.

“Chuyện của Bổn vương không cần ngươi quan tâm, ngươi đã đến đây vậy ngươi chôn cùng hắn đi.”

Trên mặt Long Hạo Thiên mang toàn sát khí.

“Hạo Thiên, ngươi nghĩ rằng ta không hoàn toàn nắm chắc đã đến đây ư?”

Hắc Ưng nhìn hắn, hắn thật sự cứ hận mình như vậy sao?

“Ngươi nói đúng, ở phía ngoài có rất nhiều người mai phục, đáng tiếc hiện giờ bọn hắn đều đang ngủ.”

Long Hạo Thiên cố ý tiếc hận nói.

“Thật không?”

Khóe môi Hắc Ưng khẽ nhếch lên, thân mình nhoáng cái dã tới trước mặt hắn, kiếm trong tay chỉ thẳng mặt hắn.

“Vương…”

Thị vệ đứng phía sau luống cuống.

“Ngươi muốn giết ta ư?”

Long Hạo Thiên chỉ nhìn hắn.

Hắc Ưng nhìn hắn thở dài, “Ngươi biết là ta sẽ không giết ngươi, thực xin lỗi, ta cũng là bất đắc dĩ.”



“Bất đắc dĩ, haha… cái cớ thật hay, lúc trước ngươi cũng là lấy cớ này.”

Long Hạo Thiên cười lớn, có điều tiếng cười thật bi ai.

Hắc Ưng biết mình có giải thích cũng dư thừa, chỉ ra lệnh với thị vệ của hắn: “Buông tên trong tay xuống, tránh ra.”



Thị vệ chần chừ một lát, nhìn Vương, sau đó mới buông cung tên trong tay xuống.

“Đi.”

Hắc Ưng nói với Vân Dương ở phía sau.

Vân Dương nghi hoặc nhìn bọn họ, không phải bọn họ là bằng hữu sao? Còn có bằng hữu đối với nhau như kẻ địch ư?

“Xin lỗi.”

Hắc Ưng lúc này mới buông hắn ra, cùng Vân Dương thi triển khinh công, bay ra ngoài cung.

Thị vệ lập tức cầm tên lên muốn bắn.

“Dừng tay.”

Long Hạo Thiên ra lệnh.

Thị vệ quay đầu lại nhìn hắn, không rõ vì sao Vương phải buông tha cho bọn hắn.

“Trở về.”

Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, nhẹ nhàng quay trở về.

Vân Yên vẫn đang chờ đợi trong phòng, vì sao hắn vẫn chưa cho mình tin tức, nhưng nàng không nghi ngờ, Hắc Ưng nhất định sẽ cứu được ca ca.

‘RẦM’ cửa lập tức bị đá văng ra, trên mặt Long Hạo Thiên đều là lừa giận, nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn mặt hắn tức giận, Vân Yên thầm cao hứng, hắn tức giận như vậy, có phải là vì ca ca đã trốn thoát?

“Ngươi muốn chết đúng không?”

Long Hạo Thiên không nói không rằng, vươn tay bóp chặt cổ nàng, ánh mắt nổi giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Vân Yên dần đỏ bừng.

Long Hạo Thiên nhìn nàng, lại chậm rãi buông tay, “Ngươi có thể tìm Hắc Ưng tới giúp, vì sao không cầu xin Bổn vương.”



Vân Yên lấy tay vuốt cổ bị hắn bóp, nghe thấy hắn nói vậy liền ngây ngẩn cả người, hắn tức giận vì mình không cầu xin hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.