Lâm Lệ không nhớ rõ chính mình
đã bao lâu không khóc thống thống khoái khoái giống như vậy rồi, ban đầu An
Nhiên nói cho cô biết Trình Tường có tình nhân bên ngoài, cô không khóc. Lúc
Trình Tường ở trong hôn lễ bỏ đi, rồi tỉnh lại trong bệnh viện nghe bác sĩ nói
con của cô không còn, cô khóc, nhưng là mở to mắt nhìn trần nhà rơi lệ, bởi vì
cô biết mình khổ sở sẽ có người còn khổ sở hơn mình. Lúc ba đột nhiên té xuống,
rồi phát hiện bị ung thư, cô bối rối đến mức không biết làm gì cả, trong nội tâm
cô càng sợ hãi nóng nảy, muốn khóc lại chỉ có thể nhịn, bởi vì sợ mình khóc lên
mẹ sẽ không chịu đựng được, cuối cùng bao nhiêu nước mắt tất cả đều bị kìm nén
xuống.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm
Lệ thế mới biết thì ra mình khóc mệt ngủ thiếp đi. Đèn trong phòng vẫn sáng,
giống như lúc cô mới ngủ, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ đen nhánh một mảnh,
trong bầu trời đêm lấp lóe mấy ánh sao.
Nhìn phía ngoài một lúc lâu lúc
này Lâm Lệ mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên giường, 1h
30.
“Ùng ục__” trong phòng quá mức
an tĩnh, thanh âm này vang lên có phần đột ngột.
Lâm Lệ đưa tay tắt đèn, không
quan tâm âm thanh truyền đến từ trong bụng, xoay người liền nhắm mắt
ngủ.
Cũng không biết có phải tại mới
ngủ dậy hay không, mười phút trôi qua, Lâm Lệ trằn trọc vài lần, vẫn không hề
buồn ngủ chút nào. Trong bóng tối mở mắt ra, mắt đau xót khiến cô thấy không
thoải mái đưa tay xoa xoa. Cảm giác đói bụng truyền đến rất nhanh rời đi lực chú
ý của cô. Tay chống người ngồi dậy, ngồi trên giường, sờ sờ bụng, Lâm Lệ không
khỏi cười khổ.
Vén chăn lên tung người xuống
giường, mặc dù biết mình cho dù tìm được đồ ăn cũng không nhất định sẽ ăn được
bao nhiêu, nhưng cảm giác trống rỗng trong bụng làm cho cô khó chịu căn bản
không thể ngủ được.
Mở cửa đi ra, bên ngoài phòng
đen ngòm, đưa tay dựa tường lần mò đi ra, theo ánh đèn vào phong bếp, bật đèn,
chiếu sáng cả gian phòng, mở tủ lạnh mới phát hiện thì ra trong tủ lạnh không
còn thức ăn thừa, chỉ còn có trứng gà cùng chân giò hun khói chuẩn bị cho bữa
sáng ngày mai.
Đưa tay cầm trứng gà, lúc Lâm
Lệ còn đang do dự có nên đun nước luộn trứng lấp đầy bụng mình hay không, phía
sau bất thình lình truyền đến âm thanh lãnh khốc nghiêm túc.
“Cô đang làm
gì?”.
Dọa Lâm Lệ, làm trứng gà trong
tay cầm không chắc, liền rơi thẳng xuống mặt đất, vỏ trứng vỡ tan cùng lòng đỏ
lòng trắng vương đầy sàn.
Xoay người, Chu Hàn mặc áo sơ
mi màu xanh đậm, nhưng cổ áo bị cởi mấy nút, cơ ngực màu đồng như ẩn như hiện lộ
ra trước mắt cô, trong tay cầm cốc nước nhìn thẳng vào cô, anh ta giống như chưa
hề nghỉ ngơi, bởi vì bộ quần áo này là trang phục lúc ban ngày, chưa được thay
ra.
Lâm Lệ thở dài một hơi “ban đêm
khuya khoắt anh không ngủ, đi ra dọa người làm gì?”
Chu Hàn nhìn cô hồi lâu mới lên
tiếng: “lời này là tôi nói mới đúng”.
Lâm Lệ nghe xong cũng không đem
lời anh ta để trong lòng, xoay người cầm chiếc khăn lau trên bệ ngồi xổm xuống
dọn sạch trứng gà trên mặt đất.
Đến khi đứng lên, vẫn thấy Chu
Hàn, đột nhiên hồi tưởng những lời anh nói trước khi ngủ, Lâm Lệ vô thức nóng má
lên, quay đi không nhìn anh, xoay người cho khăn lau thả vào trong nước giặt
sạch.
Lâm Lệ không nói, chỉ cúi đầu
giặt sạch khăn lau dính trứng gà. Qua buổi tối hôm qua, đột nhiên cô có một cảm
giác mình luôn trong suốt trước mặt anh ta, ánh mắt anh ta quá độc, có thể nhìn
rõ ràng những suy nghĩ sâu trong nội tâm con người, làm cho người ta có cảm giác
không an toàn.
Phơi cái giẻ lau đã được giặt
sạch sẽ lên, Lâm Lệ không nhìn anh ta một cái, thầm mang theo khuôn mặt nóng
rang, xoay người về phòng mình.
Chu Hàn cầm cái cốc, quay đầu
nhìn bóng dáng cô bước nhanh vào trong phòng, tốc độ kia làm cho người ta có cảm
giác cô là đang bỏ chạy trở về.
Lâm Lệ ôm chân ở trên giường
một lúc lâu, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, bụng không ngừng réo gọi một
cách bất thường, ý nếu cô không cho nó đồ ăn thì sẽ không để cho cô đi ngủ. Lâm
Lệ vuốt cái bụng lép kẹp, khóe miệng cười khổ lẩm bẩm tự nói: “làm ơn mi đừng
kêu nữa, dù sao mi cũng ăn không được bao nhiêu, có ăn hay không cũng đâu có
khác nhau”.
Giống như thật sự cố tình muốn
làm trái ý cô, âm thanh ùng ục không hề ngừng mà ngược lại còn to hơn. Lâm Lệ
chôn đầu ở giữa hai gối, một lúc lâu, cuối cùng xoa bụng, nhận mệnh, mở cửa đi
ra ngoài.
Ngoài cửa, đèn còn sáng, bản
năng cho là lúc Chu Hàn lúc đi đã quên tắt đèn, đi về phía phòng bếp, dừng lại
trước cửa phòng ăn, ngoài ý muốn nhìn Chu Hàn đang ngồi uống cà phê trên bàn ăn
cơm.
Chu Hàn nhìn cô, chậm rãi mở
miệng, mặt không chút thay đổi nói: “nếu như năm phút nữa cô còn không ra, tôi
liền chuẩn bị đổ cái bát này đi”.
Nghe vậy, lúc này Lâm Lệ mới
chú ý tới vị trí bên tay phải anh ta, đang bày một cái bát, trong đó có, ừ, mỳ
nấu trứng, hình như là hơi trương rồi, phần lớn nước đã bị mỳ hút hết, bát mì
hơi khô, nhìn hình thức không tính là đẹp lắm.
“Anh…” Lâm Lệ nhìn anh ta, lại
nhìn bát mỳ trên bàn một chút, nhất thời không biết rõ đây là ý
gì.
Chu Hàn lại nhấp một hớp cà
phê, mở miệng nói: “ngồi đi, không phải là đói bụng sao?” Rõ ràng là câu nghi
vấn, anh ta nói còn hiển nhiên hơn so với câu trần thuật.
“Tôi…..” Lâm Lệ mở miệng, rồi
lại không biết có thể nói cái gì.
Nhìn cô một cái, Chu Hàn không
nói thêm gì nữa đứng dậy, bưng cà phê trên bàn đi thẳng về hướng thư
phòng.
Lâm Lệ đưa mắt nhìn anh ta vào
thư phòng, thấy cửa thư phòng đóng lại, lúc này mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa
trở lại bát mỳ trên bàn.
Chậm rãi kéo ghế ngồi xuống,
trước mặt là một bát mỳ trứng rất đơn giản, trên mặt là trứng gà, bên cạnh còn
thả thêm hai miếng chân giò hun khói rán bị cháy xém một chút, lại rắc thêm chút
hành lá vào.
Nhấc đôi đũa để bên cạnh lên,
gắp một miếng ăn mỳ, cũng không biết là có phải quá đói bụng không, ngoài ý
muốn mùi vị lại rất ngon, cho dù mỳ đã trương rồi, nhưng ăn vào miệng, Lâm Lệ
vẫn thấy mùi vị không hề thua kém đầu bếp trong hàng quán bên
ngoài.
Rất khó tưởng tượng một người
đàn ông giống Chu Hàn lại có thể xuống bếp, hơn nữa càng không nghĩ tới tay nghề
cũng không tệ. Phát hiện như vậy khiến Lâm Lệ không dám tin tưởng, ăn mỳ, khóe
miệng nổi lên ý cười mà chính mình cũng không nhận ra.
Chu Hàn cuối cùng làm xong
việc, còn kiểm lại từ đầu đến đuôi một lần, đóng cặp văn kiện để một bên, giơ
tay lên nhìn đồng hồ, đã hai rưỡi sáng rồi, thở dài một hơi, cả người thả lỏng
ngả người ra phía sau.
“Cốc cốc cốc____” lúc này tiếng
gõ cửa vang lên.
Chu Hàn nhíu mày mở mắt, không
nghe thấy gì, vẫn ngồi ngửa đầu như thé.
“Cốc cốc cốc…” cửa lần nữa
truyền đến tiếng gõ có nhịp điệu.
Lần này, Chu Hàn mới ngồi thẳng
dậy, đưa tay xoa chân mày đau nhức, chậm rãi mở miệng, “ đi vào” Thanh âm bộc lộ
sự mệt mỏi nồng đậm.
Nghe tiếng, phía ngoài Lâm Lệ
mới đẩy cửa đi vào, thật ra thì cô đã đứng bên ngoài một lúc lâu rồi. Phân vân
thật lâu mới đưa tay gõ cửa, rất đơn giản, cô chỉ muốn cảm ơn anh, dù sao tô mì
kia mùi vị quả thật không tệ. Hơn nữa, chuyện thần kì khiến Lâm Lệ còn bất ngờ
nữa, có lẽ là tối nay thực sự rất đói bụng, thế mà ăn hết cả bát mỳ to như thế,
theo như sức ăn và khẩu vị của cô hồi trước đây không tính là gì, nhưng mà theo
như tình hình của cô hiện tại, quả thực là kì tích, hơn nữa đến bây giờ cũng
không có dấu hiệu sẽ nôn ra.
“Cái kia……” Lâm Lệ đứng ở cửa,
có chút căng thẳng hai tay nắm chặt, gương mắt nhìn Chu Hàn, ngập ngừng thật lâu
mới mở miệng, “cái kia, cái kia, buổi tối, buổi tối cảm ơn
anh”.
Chu Hàn nhìn chằm chằm cô, nhìn
đến thời điểm Lâm Lệ cả người không được tự nhiên, mới chậm rãi mở miệng hỏi:
“cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn mỳ của anh, ăn rất
ngon” Lâm Lệ nhìn anh trên mặt gượng cười.
Chu Hàn kéo kéo khóe miệng,
cười lạnh nói: “tôi còn tưởng rằng cô muốn cảm ơn tôi đã mắng tỉnh
cô”.
Nghe vậy, trên mặt Lâm Lệ vô
thức nóng lên, ngoảnh đi không nhìn tới anh. Có chút quẫn bách, chỉ nói: “tôi,
tôi đi ngủ trước, anh cũng sớm đi ngủ đi” xoay người liền muốn rời
đi.
“Chờ một chút”. Phía sau lên
tiếng gọi cô lại, mình từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, vòng qua bàn hướng cô
đi tới.
Lâm Lệ xoay người lại khó hiểu
nhìn anh: “còn có chuyện gì?”.
Chu Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt
của cô một lúc, đưa tay kéo tay cô đi vào ngồi lên ghế sô pha trong thư
phòng.
Lâm Lệ nghi hoặc, không biết
anh muốn làm gì, chỉ chăm chú nhìn anh, hỏi “cái gì, chuyện gì
a?”
Chu Hàn nhìn cô một cái, nói:
“cô ngồi xuống trước đi”. Nói xong đứng dậy đi ra khỏi thư
phòng.
Một lúc lâu, khi nội tâm Lâm Lệ
phân vân có nên đứng dậy rời đi không, Chu Hàn bưng chậu nước rửa mặt của bạn
nhỏ Chu Gia Bân tiến vào, đặt chậu nước trước mặt Lâm Lệ. Lúc này Lâm Lệ mới chú
ý tới bên trong còn có cái khăn bông, trong chậu là nước nóng, nhẹ nhàng bốc
hơi.
Khi Lâm Lệ còn đang nghi hoặc
Chu Hàn bưng những thứ này tới để làm gì, Chu Hàn đã cúi lưng vắt khô chiếc khăn
trong chậu, sau đó gấp thành hình chữ nhật, ý bảo cô ngả người ra phía sau “ngửa
đầu dựa vào sau này”.
Lâm Lệ khó hiểu, hoàn toàn
không biết anh muốn làm gì, “tại sao?”
Chu Hàn không nói, trực tiếp
đưa tay đè ép bả vai của cô, hơi dùng lực, để cho Lâm Lệ hướng ra phía sau, sau
đó đắp khăn nóng trong tay lên trên mắt của cô, vừa kéo tay cô lên, vừa dùng
thanh âm lạnh lùng của anh nói: “đè lại, đắp một lúc”.
Lâm Lệ thế mới biết thì ra anh
ra bưng nước nóng đi vào là để chườm mắt cho cô, trong lòng đột nhiên có loại
cảm động không nói ra lời, cảm động anh ta nhìn qua thì lãnh đạm mục mịch nhưng
lại có mặt dịu dàng chu đáo như thế.