Chu Hàn không biết mình có thể
làm cái gì, chỉ có thể ôm cô vào lòng như thế, cho đến vừa rồi, anh mới nhớ lại
lời An Nhiên nói trước đây rằng hồi trước tại ngày tổ chức đám cưới chồng cô bỏ
lại cô ở lễ đường chạy ra ngoài, hơn nữa cũng vào ngày hôm đó, cô bị chồng đẩy
một cái mà ngã xuống mặt đất, mất đi đứa con.
Anh không có kinh nghiệm an ủi
người khác thế nào, nhìn cô thế này cũng hoàn toàn không biết nên nói cái gì,
lúc này cũng chẳng buồn so đo cái tát vừa rồi của cô, chỉ có thể ngồi xuống giơ
tay lên, vụng về vỗ vỗ lưng cô, từng cái từng cái một.
Thang máy đinh một tiếng, bác
sĩ trực đam đi từ bên trong ra, thấy hai người bên ngoài, không khỏi sửng sốt,
tiếng lên định hỏi cái gì, thấy dấu vết cái tát trên mặt Chu Hàn thì lại sửng
sốt, cuối cùng nhìn bọn họ với vẻ mặt quái dị, nhìn bọn họ một cái rồi rời
đi.
Cũng không biết ôm cô như vậy
bao lâu, cho đến khi tiếng trong trong ngực từ từ lắng xuống, lại cúi đầu, thấy
cô thế mà lại ngủ thiếp đi trong lòng anh, trên khóe mắt còn vương nước
mắt.
Ôm ngang thắt lưng cô, quay trở
lại phòng bệnh, đứa trẻ trong phòng bệnh hình như còn chưa tỉnh lại, đang nằm
ngủ ngon lành trên giường, nhẹ nhàng đặt Lâm Lệ lên ghế sô pha, lấy máy tính của
mình ra bỏ lên trên cái bàn con, lấy áo khoác của mình khoác lên cho
cô.
Đợi làm xong tất cả, một lần
nữa mở cửa ra tìm y tá lấy một cái chăn,đắp lên cho Lâm Lệ.
Giúp cô đắp chăn xong xuôi, Chu
Hàn vừa định xoay người rời đi, lại nghe thấy cô vô lực nói mê, khuôn mặt nhỏ
nhắn nhăn lại, miệng không ngừng nói: “đừng … đừng đi … là mẹ không tốt … ” Kèm
theo tiếng cô, nước mắt một lần nữa rơi xuống.
Chu Hàn nhìn chằm chằm cô, một
lúc lâu không hề nhúc nhích, mãi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, đưa tay lau đi
nước mắt trên khóe mắt cô.
Khi đứng dậy quay đầu nhìn đứa
bé trên giường bệnh, không khỏi cười khổ, cô nói trẻ con vô tội, nhưng mà thực
sự anh không thể không để ý đến nó.
Nhìn đồng hồ trên tay, đã không
giờ rồi, nếu không còn không bắt đầu làm kế hoạch, sợ là thật sự không còn thời
gian nữa. Xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, để mình có thể tỉnh táo hơn
một chút, khi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mới phát hiện dấu vết cái tát đỏ
lòm trên má trái mình, vừa rồi không chú ý, giờ đưa tay lên sờ, thật có hơi đau
đau, rút cái khăn tay ra lau đi nước đọng trên mặt mình, không khỏi lắc đầu, nhỏ
giọng nói: “nhìn cô gầy gò, cũng chẳng ăn bao nhiêu thế mà lấy đâu ra lắm hơi
sức thế.”
Khi tỉnh lại, đêm tối đã qua
đi, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh chiếu vào, Lâm Lệ ngủ trên
ghế sô pha gần cửa sổ, ánh sáng kia khiến cô chói mắt, chỉ có thể giơ tay lên
che trên trán một lúc lâu mới thích ứng được với độ sáng trong
phòng.
Đưa tay lên ấn ấn huyệt thái
dương, cảm thấy thái dương lúc này đau buốt như đang bị kim châm vậy, mà đôi
mắt còn khó chịu hơn so với đau đầu, chỉ cảm thấy đôi mắt lúc này khô khốc đau
xót, sưng vù lên.
Trí nhớ ùa tới như thủy triều,
cô nhớ lại tối qua cô đưa tiểu Bân đi ăn KFC, khi về đến nhà thì phát hiện thằng
bé ôm bụng đau đớn, đưa đến bệnh viện thì mới biết thì ra thằng bé bị dị ứng hải
sản nghiêm trọng, không được đụng vào miếng nào. Nhưng mà may là lần này bị
không nặng lắm, chỉ truyền nước uống thuốc là được rồi, sau cô gọi điện thoại
cho Chu Hàn, dù sao con cũng là con của anh ta, không ngờ là Chu Hàn chỉ nói qua
loa mấy câu liền cúp điện thoại, thái độ quá mức lạnh nhạt, sau đó đến khoảng 11
giờ đêm thì Chu Hàn về, cô nhớ mình đã tức giận anh ta có thái độ quá hờ hững,
không hề có trách nhiệm mà một người cha nên có, trong lúc tức giận quá cô nhớ
mình động tay động chân cho anh ta một cái tát, sau đó xúc động nghĩ đến đứa con
mình, cô nhớ bản thân mình chẳng quan tâm gì cứ khóc lên, cuối cùng chẳng nhớ gì
nữa rồi.
Chống người ngồi dậy, nhìn
quanh một vòng, phòng bệnh vẫn là phòng bệnh hôm qua, chẳng qua là hiện tại
trong phòng chỉ có một mình cô, ngay cả tiểu Bân cũng không có trên giường
bệnh.
Lật chăn ra, khi còn đang nghi
hoặc tiểu Bân đi đâu thì cửa phòng được đẩy vào, thấy Chu Hàn nắm tay đứa bé đi
vào, nhìn thấy cô, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, không nói
gì.
Mà thằng bé được anh dắt nhìn
sắc mặt không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, đã sớm không còn bộ dạng
nhợt nhạt tối qua, hơn nữa được cha mình nắm tay, tâm tình dường như không tệ,
khuôn mặt vốn đơn điệu không có vẻ gì đã lộ ra ý cười, tuy không rõ nhưng người
khác có thể nhìn ra.
Vẫn lo lắng sức khỏe của thằng
bé, Lâm Lệ tiến lên, nửa ngồi xuống trước mặt thằng bé, hỏi: “tiểu Bân, bụng còn
không thoải mái không?”
Thằng bé kia nhìn cô, lắc
đầu.
“Đừng lắc đầu, nói chuyện hẳn
hoi.” Chu Hàn khẽ nhíu mày, buông tay thằng bé ra, nghiêm túc nói: “người khác
hỏi con nói, phải đáp hẳn hoi, đây là lễ phép, biết không!”
Thằng bé vẫn sợ anh, run rẩy
gật đầu.
Chu Hàn không vui, giọng nói
còn nặng hơn vừa rồi, nhìn nó nói: “ta bảo con trả lời, chứ không phải gật đầu,
con câm hả!”
“Biết, biết rồi.” Thằng bé nhỏ
giọng đáp.
Lâm Lệ bên cạnh không nhìn được
nữa, kéo nó vào lòng mình, mắt to bất mãn nhìn anh chằm chằm, nói: “sao anh phải
hung dữ thế làm gì, nào có ai dạy con như anh!” Nói xong, quay đầu an ủi thằng
bé: “tiểu Bân, đừng sợ, nói cho cô biết, có còn đau bụng không, còn chỗ nào
không thoải mái không?”
Thằng bé liếc nhìn Chu Hàn một
cái, thấy anh nhìn chằm chằm, lại vội vàng quay đi, nhìn Lâm Lệ nói: “không,
không đau, cũng không khó chịu.” Thanh âm nho nhỏ, nghe đặc biệt chọc người
thương tiếc.
“Vừa rồi dẫn nó đi gặp bác sĩ
rồi, cũng đã kiểm tra rồi, đã không có vấn đề gì, đợi lát nữa truyền chai nước
là có thể xuất viện.” Chu Hàn đứng cạnh bổ sung.
Lâm Lệ gật đầu, vừa cười hỏi
thằng bé: “tiểu Bân có đói bụng không, cô mua cháo cho cháu
nhé?”
Thằng bé lắc đầu theo thói
quen, đột nhiên nhớ ra là phải nói, sau đó vội nói: “không đói, cha vừa bón cháo
cho cháu rồi.” Nói xong, lại quay đầu cẩn thận nhìn Chu Hàn.
Nghe vậy, Lâm Lệ cũng giật
mình, quay đầu nhìn về phía Chu Hàn, hơi bất ngờ thế mà anh ta lại bón cơm cho
thằng bé.
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó liền quay đầu đi sang một bên,
khép lại máy tính của mình thả vào trong túi, sau đó quay đầu nói với Lâm Lệ:
“hôm nay cô không cần đi làm, lát nữa ở nhà chăm sóc nó đi.”
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, chú
ý tới má trái anh ta, trên mặt còn có chút sưng đỏ, biết đó là dấu vết mình tát
tối qua, hơi ngượng ngùng ấp úng mở miệng: “anh, mặt anh . . . .
.”
Chu Hàn vô thức sờ sờ mặt mình,
nhìn cô một cái, không khách khí nói: “nhìn cô gầy gò gió thổi là ngã, không ngờ
là không yếu tý nào.” Đến bây giờ rồi mà còn đau âm ỉ.
“Đó còn không phải là do anh
đáng bị đánh . . .” Lâm Lệ nhỏ giọng nói thầm, cũng không cảm thấy hối hận vì
cái tát tối qua.
Cũng không biết Chu Hàn có nghe
thấy không, chỉ lẩm bẩm gì đó, vì nhỏ quá, Lâm Lệ không nghe rõ
ràng.
“Cái gì?”
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
xách cặp công văn, nói: “không có gì.” Sau đó đi thẳng ra cửa.
Đợi anh đi rồi, Lâm Lệ nhỏ
giọng lầm bầm mấy câu, sau đó để tiểu Bân nằm lên giường, chờ cô y tá đến tiêm
cho nó, mà mình thì vào phòng vệ sinh rửa mặt, vào đến phòng vệ sinh rồi mới
biết thì ra hai mắt mình vì tối hôm qua khóc nhiều mà giờ sưng húp lên, đôi mắt
vốn là hai mí lúc này đã sưng phù thành một mí. Khó chịu dùng khăn nóng chườm
một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc đi ra cô y tá đang tiêm cho
thằng bé, cũng không biết là mạch máu thằng bé quá nhỏ, hay là cô y tá này mới
ra trường, tiêm mấy nhát cũng chưa tiêm đúng.
Cô y tá kia quýnh lên nhưng mà
càng vội vàng đâm sai, mà đâm hết nhát này đến nhát khác, thằng bé không hề
khóc, chỉ cắn chặt răng không rên một tiếng.
“Đừng đâm nữa.” Lâm Lệ thấy
thế, bước lên phía trước kéo cô y tá trẻ còn đang muốn đâm tiếp, kéo tay thằng
bé, nhìn thấy mu bàn tay nó bị đâm đến rỉ ra máu, đau lòng ôm nó vào trong lòng,
quay đầu lại nhìn cô y tá kia, trong mắt trên mặt phủ đầu lửa giận, phẫn nộ quở
mắng: “cô đây là đang tiêm sao! đi tìm y tá trưởng của các cô đến đây!” Thanh âm
rất lớn, đến mức người đi ngang qua bên ngoài cũng có thể nghe
được.
Cô y tá sốt ruột đến muốn khóc,
nhìn cô giải thích: “tôi, tôi, nó, mạch máu của nó quá mảnh, tôi không tìm
được!”
“Mạch máu quá mảnh nên cô cứ
thế mà đâm hả, đây là cái gì, đây là tay người, đây là thịt a, cô nghĩ là vải
rách hả!” Lâm Lệ càng nói càng cảm thấy tức giận, hơn nữa là đau lòng cho thằng
bé, cứ đâm xuống hết lần này đến lần khác, làm sao mà không đau cho
được!
Cô y tá vội vã lắc đầu giải
thích: “không phải, không phải, tôi ——”
“Chuyện gì xảy ra? Xảy ra
chuyện gì?” Cô y tá trưởng đi từ ngoài vào, phía sau còn có một đám y
tá.
Lâm Lệ nhìn cô ta, nói: “các cô
đây là mời nhân viên vừa mới tốt nghiệp hả, sao có việc tiêm một mũi mà cũng
biến người ta thành thế này!” Nói xong kéo tay tiểu Bân cho cô ta
nhìn.
Cô y tá kia thấy y tá trưởng
đến đây, uất ức rơi nước mắt: “y tá trưởng, tôi . . .”
Cô y tá trưởng kia trừng cô ta
một cái, quay sang nhìn Lâm Lệ nói: “xin lỗi, cô bé này vừa mới tới, từ tốt
nghiệp từ trường y, chưa đủ kinh nghiệp nên mới có thể như
vậy.”
“Chưa đủ kinh nghiệm mà lại cho
cô ta đến chăm sóc bệnh nhân, đây là bệnh viện, nếu ai cũng là người mới như
vậy, đều nói chưa đủ kinh nghiệm, thì còn ai dám đến khám bệnh!” Lâm Lệ trách
cứ.
“Là lỗi của chúng tôi, là là
lỗi của chúng tôi, để tôi tiêm cho đứa trẻ này.” Nói xong, xoay người yêu cầu
người khác lấy tiêm đến.
Không chờ bọn họ lấy đồ về, Lâm
Lệ liền ngắt lời họ: “không cần, chúng ta đừng tiếp tục nữa, để bác sĩ kê đơn
thuốc là được.” Cô mới không muốn thằng bé phải đau như thế nữa, cô nhìn cũng
thấy đau rồi.
“Thế cũng được, cũng được.” Y
tá trưởng vội vàng gật đầu, sau đó phân công người đi tìm bác sĩ kê đơn thuốc,
lại quay đầu lại nhìn Lâm Lệ áy náy nói: “thật ngượng quá, vị phu nhân này.” Nói
xong đưa tay sờ sờ thằng bé trong lòng cô, cười nói với nó: “cậu bé, cô xin lỗi
cháu, thật xin lỗi, nhưng mà cháu cũng thật dũng cảm, đau như vậy cũng không
khóc, sau này cô phải nói cho các bạn nhỏ khác, để bọn họ lấy cháu làm
gương.”
Thằng bé chỉ nhìn cô chằm chằm,
không cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Lâm Lệ cầm tay nó nhìn, ôm chặt
hơn, tâm tình đã dịu xuống, nói: “thật ra thì không phải là tôi muốn làm khó các
cô, chỉ là nhìn thằng bé bị châm thế này ai mà không đau lòng, về sau các cô vẫn
là đừng có phân y tá mới tới khoa nhi, khoa nhi cần những y tá và bác sĩ dạn dày
kinh nghiệm.”
Y
tá trưởng gật đầu lia lịa, đáp lời: “ừ, được.”
Đến khi tất cả mọi người đều đi
ra ngoài, Lâm Lệ cúi đầu nhìn tiểu Bân trong ngực, đau lòng hỏi: “đau
không?”
Thằng bé lắc đầu, nói thật nhỏ:
“khi mẹ đâm còn đau hơn.” Cúi đầu ngây ngốc nhìn mu bàn tay của mình, tay nhỏ bé
nhẹ nhàng lật lại. (VL: nghe câu này mà đau lòng quá!)
Nghe vậy, Lâm Lệ không khỏi
trừng to mắt, hỏi nó: “tiểu Bân, cháu vừa nói cái gì? mẹ cháu dùng kim đâm
cháu!”
Thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một
cái, sau đó lại cúi đầu, không nói chuyện.
Lâm Lệ cảm thấy khó mà tin
được, sao có thể có loại mẹ nào mà cầm kim đâm vào con mình! Cô ta làm sao mà có
thể ra tay được! Thế Chu Hàn biết không? Anh ta cũng đồng ý để thằng bé bị đâm
như thế sao!
Đột nhiên nghe thấy tiếng người
đi vào, ngoảnh đầu lại, thấy Chu Hàn đã quay lại từ lúc nào, lúc này đang nhìn
chằm chằm bọn họ.
Lâm Lệ nhìn anh ta, không nói
chuyện, trong lòng còn đang nghĩ đến lời tiểu Bân vừa nói, nghĩ rốt cuộc Chu Hàn
có biết vợ trước của anh ta thường xuyên cầm kim ngược đãi con mình thế
không!
Như là xem nhìn thấu ý nghĩ của
cô, Chu Hàn liền mở miệng nói: “tôi không biết!”
Thực ra Chu Hàn đã quay về vài
phút trước đó rồi, té ra là anh vừa lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, đột nhiên nhớ
ra còn quên một phần tài liệu ở đây, hơn nữa phần tài liệu kia còn cần cho sáng
nay, cho nên mới vòng quay lại, vừa tới cửa đã nhìn thấy bên trong ầm ĩ, hơn nữa
còn đứng khá nhiều người, đứng nghe một lát mới biết thì ra là cô y tá kia tiêm
mấy lần mà không thành cô, Lâm Lệ mới làm rùm beng lên với họ, anh hơi bất ngờ
cô sẽ làm như thế, cũng nhìn ra cô thật sự yêu thương đứa bé này, nhớ lại tối
qua cô vì thằng bé mà kích động, thì cũng không còn kinh ngạc nữa, đợi đến khi y
tá đi ra ngoài rồi, vừa định đi vào lại không ngờ nghe thấy tiểu Bân nói trước
đây Lăng Nhiễm từng đâm nó như thế, anh hoàn toàn không biết việc
này!
Lâm Lệ lấy lại tinh thần, nhìn
anh hồi lâu, không khỏi lắc đầu: “tôi thật không rõ hai người làm cha mẹ thế nào
vậy.” Một thì không hỏi han gì con cái, một thì cầm kim ngược đãi thằng bé, rốt
cuộc thì thằng bé này làm sai cái gì!
Chu Hàn không nói chuyện, lại
ngồi xổm xuống kéo tay thằng bé nhìn chằm chằm.