Bất Ái Thành Hôn

Chương 59: Đưa cà phê



Đầu mùa đông ban đêm không khí đều mang theo rét lạnh.

Ngoài cửa sổ vắng lạnh có chút cô đơn, mà trái lại cửa sổ bên trong lại kiều diễm có chút mập mờ, nhiệt độ cả căn phòng nóng đến cháy người.

“Ư, đừng…” Lâm Lệ than nhẹ khẽ ngâm , cả người có chút không chịu nổi thân thể người đàn ông ở trên mạnh mẽ ra vào, tay ôm thật chặt lưng của anh, móng tay đâm vào da thịt của người đàn ông, cắn chặt môi sợ chính mình sẽ lỡ miệng mà kêu lên.

Chu Hàn ra sức động thân về phía trước, thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, cúi người ngậm nhẹ lỗ tai thanh tú của cô, bởi vì bị nhiễm tình dục mà thanh âm có chút ám ách, nói: “kêu lên.”

Cả người Lâm Lệ run rẩy không thôi, tay càng nắm chặt hơn chút nữa, thậm chí có phần không nhịn được trực tiếp há miệng cắn lên vai anh.

Chu Hàn đau kêu lên một tiếng, tay ôm chặt eo thon của cô, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, chạy nước rút mười mấy lần, cuối cùng cùng cô lên đỉnh.

Lâm Lệ thở gấp, cả người run sợ không dứt.

Chu Hàn cũng không lập tức rời khỏi cơ thể cô, gục ở lồng ngực của cô một lúc lâu điều chỉnh tốt hơi thở của mình, lúc này xoay người xuống dưới, đồng thời bàn tay to mò qua ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay vỗ về sau lưng cô từng cái từng cái một, hôn lên đỉnh đầu và trán cô, dịu dàng vuốt ve.

Lâm Lệ mệt đến mí mắt bắt đầu đánh nhau, đầu rụt vào lồng ngực anh, tìm vị trí thoải mái.

Mơ hồ, Lâm Lệ có chút không rõ ràng thì thầm câu: “Hôm nay cám ơn anh…”

Chu Hàn nghe chưa rõ, thấp giọng khẽ hỏi: “Cái gì?”

Hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy người kia đã ngủ trong lòng mình, hơi nhé môi.

Chu Hàn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, cúi đầu nhẹ hôn môi của cô, lúc này mới ôm cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hôm sau khi Lâm Lệ tỉnh lại Chu Hàn đã không có ở đây, trên người mình mặc áo ngủ, tối hôm qua lúc tắm thật ra thì cô có tỉnh lại, chỉ là thật sự quá mệt mỏi vừa mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Mở to đôi mắt lại lẳng lặng nằm ở trên giường một lúc lâu, mới Lâm Lệ mới xoay người đứng dậy, tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài, có chút bất ngờ hôm nay Chu Hàn lại không có ra cửa, giờ phút này đang mặc quần áo ở nhà ngồi ở trong phòng ăn vừa xem báo chí vừa ăn sáng.

Mà ngồi đối diện anh là anh bạn nhỏ Chu Gia Bân hôm nay là chủ nhật không phải đi học, hiện tại đang ăn sandwich với sữa tươi nóng, nhìn ra được tâm trạng tốt, nơi lông mày và khóe mắt đầy ý cười.

Thấy cô đang đi về hướng phòng ăn, Chu Hàn để tờ báo trong tay xuống, bưng ly sữa tươi lên miệng uống, chỉ thản nhiên nói: “Bữa ăn sáng đã làm xong, em tự mình hâm nóng lại.”

Lâm Lệ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hôm nay không đi công ty sao?”

Chu Hàn gật đầu, một lần nữa cầm lấy tờ báo, lật qua một trang, “mang về giấy tờ và tài liệu.”

Lâm Lệ hiểu rõ gật đầu, liếc thấy ý cười nơi khóe miệng đứa nhỏ ngồi bên càng rõ rệt.

Sau khi ăn xong bữa sáng Chu Hàn liền đi vào thư phòng, Lâm Lệ cùng với đứa nhỏ cùng nhau làm bài tập giáo viên nhà trẻ giao cho, đứa nhỏ này rất thông minh, gần như tất cả các câu hỏi đều không làm khó được nó, hoàn toàn không cần Lâm Lệ chỉ dẫn có thể tự mình hoàn thành tốt tất cả.

Trong lúc cùng đứa bé làm bài tập, thì An Nhiên gọi điện thoại tới, nói hôm nay cô ấy sẽ khởi hành đi Mỹ với mẹ Cố, đi lần này hẳn là một tháng.

Lâm Lệ vốn là muốn đi tiễn cô, nhưng An Nhiên lại từ chối, đến phút cuối cùng nhờ Lâm Lệ cảm ơn Chu Hàn đã giúp đỡ thay cô ấy, lúc này Lâm Lệ mới biết thì ra lần này mẹ Cố đi Mỹ là do Chu Hàn liên lạc sắp xếp chỗ ở.

Tắt điện thoại, nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc khi làm bài của đứa nhỏ, Lâm Lệ xoay người lại nhìn về phía thư phòng.

Đưa tay sờ sờ đầu đứa nhỏ, Lâm Lệ nhẹ giọng hỏi: “Mệt không, có muốn nghỉ ngơi hay không?”

Đứa nhỏ lắc đầu, tiếp tục cẩn thận tính bài toán, mày nhỏ khẽ nhíu lại, biểu hiện nghiêm túc kia thực sự rất giống với Chu Hàn.

”Vậy khát nước không, dì đi lấy nước trái cây cho con uống có được hay không?”

Nghe vậy, đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ đột nhiên mở miệng hỏi: “Con có thể uống cà phê không?”

Lâm Lệ nghi ngờ, hỏi: “Tại sao muốn uống cà phê ?”

“Ba…” đứa nhỏ nói rồi lại thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên.

Lâm Lệ tò mò, “ba làm sao?”

Cắn cắn môi, quyết định nói ra điều quan trọng, nhìn cô nói: “ba, người thích uống cà phê, cho nên, cho nên nếu con cũng uống cà phê, dì có thể pha thêm một ly cho ba con uống.”

Lâm Lệ sửng sốt nhìn nó một lúc lâu, đưa tay sờ sờ đầu của nó, trong lòng rất cảm động, không thể nói ra cái cảm giác này, đầu mũi có chút chua xót.

Nhìn nó nhẹ nhàng nói: “Trẻ nhỏ không được uống cà phê .”

Nghe vậy, ánh mắt thằng bé có chút ảm đạm, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Vậy, con không uống, dì pha cho ba một ly cà phê.”

Nghe thế, Lâm Lệ cười khẽ một tiếng, xoa đầu của đứa nhỏ nói: “Tiểu Bân không cần hi sinh nước trái cây của mình cho ba, dì sẽ pha cho cả hai người.”

Ánh mắt thằng bé kia sáng lên, gật đầu: “Cảm ơn dì.”

Nhìn bộ dạng của đứa nhỏ, Lâm Lệ có chút đau lòng hôn lên gương mặt của nó, đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Lấy nước trái cây cho đứa nhỏ, sau đó pha cho Chu Hàn ly cà phê, lúc đưa nước trái cây cho đứa nhỏ, đột nhiên Lâm Lệ nảy ra một tính toán ranh mãnh, để khay lên trên bàn, khẽ cười với bạn nhỏ Tiểu Bân, nói: “Tiểu Bân, hay là con đưa ly cà phê này vào cho ba đi?”

Đứa nhỏ ngạc nhiên, nhìn ly cà phê kia, một lúc lâu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ba, người không thích con.”

“Làm sao không!” Lâm Lệ phản bác đứa nhỏ, nói: “Con xem hôm qua ba đưa Tiểu Bân đi viện hải dương học rồi, hôm nay cũng bởi vì Tiểu Bân cho nên mới ở nhà không đi công ty, thế nên những điều này chứng tỏ ba thích tiểu Bân, đâu có không thích tiểu Bân chứ .”

Đứa nhỏ nhìn cô, ánh mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm Lâm Lệ nói: “Có thật không?”

Lâm Lệ khích lệ đứa nhỏ, khẳng định gật đầu, “Dĩ nhiên!”

Đứa nhỏ nhìn cô một lúc lâu, quay đầu nhìn ly cà phê đặt trong khay để trên bàn, trong lòng vẫn không chắc chắn, cúi đầu, tay trái quấn quanh tay phải của mình, chỉ nghe thấy đứa nhỏ thấp giọng rù rì nói nói: “Con đưa vào, ba thật không tức giận chứ.” Đứa nhỏ biết ba không thích nó, nó chẳng qua là không muốn làm cho ba ghét nó, bởi vì nếu ba cũng chán ghét nó giống như mẹ của nó không cần nó, nó đã không có mẹ cũng không muốn mất luôn cả ba, như vậy thì nó sẽ thực sự biến thành đứa con hoang không ai muốn giống như những đứa bé trong nhà trẻ kia nói.

Lâm Lệ đau lòng nâng khuôn mặt của đứa nhỏ, nhìn vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Sẽ không tức giận, ba sẽ rất vui vẻ, vui vì Tiểu Bân như vậy rất ngoan rất hiểu biết, có lẽ ba sẽ không cười với Tiểu Bân, đó là bởi vì ba xấu hổ, sợ đỏ mặt, cho nên sau khi đi vào cho dù ba không cười, tiểu Bân cũng không thể cho là ba không thích Tiểu Bân, được không?”

Đứa nhỏ nhìn cô một lúc lâu, dùng sức gật đầu, “vâng.”

Lâm Lệ khẽ cười, “Thật ngoan.” Bưng cái khay đến trên tay đứa nhỏ.

Đứa nhỏ rất nghiêm túc, thật cẩn thận , trước khi đi có lẽ còn có chút lo lắng sợ hãi, quay đầu nhìn Lâm Lệ nói, “Dì, dì đi cùng con được không?”

Lâm Lệ gật đầu, cười đáp: “Được.”

Bưng cà phê đứng ở cửa, Lâm Lệ đưa tay gõ cửa, đợi nghe được trong thư phòng Chu Hàn lên tiếng để cho bọn họ đi vào, lúc này Lâm Lệ mới xoắn tay vịn mở cửa ra.

Thằng bé kia đứng ở trước mặt cô ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Lệ cười khẽ im lặng cổ vũ đứa nhỏ, đứa nhỏ dùng sức gật đầu, sau đó mới bưng ly cà phê đi vào trong thư phòng.

Trong thư phòng, Chu Hàn nghiêm túc cầm lấy giấy tờ ở trên tay đánh dấu, tưởng là Lâm Lệ, ngẩng đầu vừa muốn nói gì, khi nhìn thấy Tiểu Bân bưng ly cà phê vào, đột nhiên sửng sốt, dường như hơi bất ngờ .

Đứa nhỏ cũng có chút lo lắng, bưng cà phê đi tới trước bàn làm việc cách anh một mét, mấp máy miệng, nói: “Dì, dì pha cà phê.”

Chu Hàn khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Lâm Lệ đứng ở cửa, nhất thời cũng không có nói gì.

Đứa nhỏ thấy anh không nói lời nào, trong lòng lại càng lo lắng, vội vã quay đầu lại tìm Lâm Lệ, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, dường như van xin cô giúp đỡ.

Lâm Lệ hiểu được ý trong ánh mắt của đứa nhỏ, đi vào, vừa đi vừa cười nói : “Tiểu Bân, con không bưng cà phê đưa cho ba, ba làm sao uống được?” Đang khi nói chuyện đã đi tới bên đứa nhỏ, tay nhẹ nhàng đặt trên vai của đứa nhỏ, khích lệ nói: “Đi qua, đem cà phê cho bưng qua đi.”

Đứa nhỏ quay đầu nhìn Chu Hàn, chỉ thấy anh cũng đang nhìn dõi theo nó, thu hồi ánh mắt, nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng quyết tâm, bưng cà phê về phía Chu Hàn đi qua, đứng ở bên cạch bàn sách, nhỏ giọng mở miệng, “ba…ba, cà phê của ba.”

Chu Hàn cũng không nhận lấy ngay, mà nhìn đứa nhỏ một lúc lâu, lúc này mới đưa tay cầm lấy ly cà phê, liếc nhìn Lâm Lệ đứng ở bên cạnh đó, lại đem ánh mắt quay lại liếc nhìn đứa nhỏ, chỉ nhẹ nói câu, “Cảm ơn.” giọng nói không lớn, thậm chí còn có chút ít nhỏ không được tự nhiên cùng vụng về.

Mặc dù Chu Hàn nói rất nhỏ giọng, nhưng đứa nhỏ và Lâm Lệ đều đã nghe rõ.

Đứa nhỏ quay đầu nhìn Lâm Lệ, ánh mắt kia lóe sáng, như là đang nói những lời cô nói lúc trước đều thành sự thật rồi.

Lâm Lệ mỉm cười, đi lên sờ sờ đầu đứa nhỏ, nói: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, không nên quấy rầy ba làm việc.”

“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu, vừa quay đầu nhìn Chu Hàn, sau đó để Lâm Lệ nắm tay ra khỏi thư phòng.

Nhìn bóng dáng của hai người biến mất sau cửa gỗ, lúc này Chu Hàn mới thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn xuống ly cà phê.

Tay bưng ly cà phê lên miệng nhấp một hớp, đột nhiên cảm thấy cà phê hôm nay không còn vị đắng.

Để cái ly xuống, Chu Hàn lắc đầu, nơi khóe miệng là ý cười nhàn nhạt mà bản thân anh cũng chưa chú ý tới.

Thật ra thì cà phê vẫn cà phê, chẳng qua là tâm tình người uống thay đổi thì hương vị tự nhiên cũng thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.