Việc mẹ Trình gọi điện tới vào
lúc này khiến cho Lâm Lệ rất bất ngờ, hoàn toàn không có chuẩn bị
gì.
“Lâm Lệ cháu có rảnh không? Bác
muốn mời cháu cùng ăn bữa cơm có được hay không?”
Lâm Lệ sửng sốt, bên kia điện
thoại mẹ Trình nói rất thành khẩn, thậm chí giọng nói có phần nài nỉ, thái độ
này trước kia chưa từng có, cho dù trước kia Trình Tường chạy khỏi hôn lễ, làm
hại sẩy thai, bà ta cũng chưa từng chân chính thấp giọng nói chuyện với cô, thái
độ luôn là cao cao tại thượng trước sau như một.
Không nghe thấy Lâm Lệ trả lời,
bên kia mẹ Trình có chút không xác định hỏi cô: “Lâm Lệ, cháu có đang nghe bác
nói không?”
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản
ứng, chỉ nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô cảm thấy bà không nhàm chán đến
độ đột nhiên muốn mời cô ăn cơm, cho dù trước kia ở bên Trình Tường mười năm, bà
ta cũng chưa từng thật lòng muốn tiếp nhận cô. Cuối cùng nếu không phải là vì
cái thai, hẳn là bà ta sẽ không đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Người bên kia điện thoại im
lặng, chỉ nghe thấy mẹ Trình nói: “Là về chuyện của Trình Tường.” Giọng nói
dường như đang đè nén đau đớn.
Lâm Lệ cau mày, hít một hơi
thật sâu nói: “Tôi nghĩ bác Trình tìm nhầm người rồi, chuyện của tôi và Trình
Tường đã kết thúc nửa năm trước rồi, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để
nói.”
Nghe cô nói vậy, bên kia điện
thoại mẹ Trình vội vàng muốn giải thích cái gì, nói: “Lâm Lệ, bác biết
bác…”
Lâm Lệ không muốn nghe, trực
tiếp cắt đứt điện thoại.
Cô và Trình Tường cần kết thúc
đã kết thúc trong hôn lễ kia rồi, không có gì đáng để dính líu tới
nữa.
Thu dọn đồ đạc trên bàn làm
việc, Lâm Lệ cầm cặp công văn trực tiếp đi đón Tiểu Bân tan
học.
Cô không biết mẹ Trình Tường
gọi điện đến là muốn nói gì với cô, cũng không muốn biết, bởi vì cô và Trình
Tường sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Chẳng qua là lúc về nhà, ngoài
ý muốn nhận được điện thoại của Tô Dịch Thừa gọi tới, nói là muốn cô giúp đỡ,
nghe anh nói xong mới biết hóa ra anh muốn trước lúc An Nhiên trở lại, sắp xếp
một bất ngờ cho cô ấy, mà bất ngờ kia chính là đám cưới của anh và An
Nhiên.
Lâm Lệ hiểu đám cưới kia không
chỉ là một đám cưới bình thường, mà còn hàm chứa lời hứa hẹn của Tô Dịch Thừa
đối với An Nhiên.
Cô hiểu quá trình bọn họ đến
với nhau, cũng hiểu cái hôn lễ này đối với bọn họ mang ý nghĩa chính
thức.
Lâm Lệ tự đáy lòng cảm thấy vui
mừng thay cho An Nhiên, vui mừng vì An Nhiên có thể tìm được một người đàn ông
chân chính yêu cô ấy.
Cho nên khi Tô Dịch Thừa nói
vậy, Lâm Lệ cũng không suy nghĩ liền đồng ý.
Thật ra thì yêu cầu của Tô Dịch
Thừa rất đơn giản, cũng không cần cô làm cái gì, chỉ cần đồng ý giúp anh giấu
diếm, sau đó lúc An Nhiên về nước thì trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên rồi đưa
cô đi thẳng đến nơi tổ chức đám cưới.
Lúc gọi điện cho An Nhiên, nghe
thấy cô trong điện thoại nói mẹ Cố đã phẫu thuật thành công, vết thương phục hồi
thuận lợi, Lâm Lệ thực sự thấy vui vẻ thay cô ấy, dựa theo kế hoạch, Lâm Lệ
không tiết lộ cho An Nhiên về tính toán tổ chức đám cưới của Tô Dịch Thừa, chỉ
hỏi An Nhiên khi nào về nước, hai người họ thật lâu rồi không có hảo hảo trò
chuyện cùng nhau.
Cứ cuối tuần Lâm Lệ sẽ đưa Tiểu
Bân trở về đại viện thăm mẹ Chu và ba Chu, có đôi khi là cùng nhau ăn một bữa
cơm, có đôi khi ngủ lại một buổi đêm.
“Nào, Tiểu Bân ăn cái này đi,
đây là thịt viên kho tàu bà nội đặc biệt làm cho cháu đó.” Cháu nội bảo bối một
tuần mới về được một lần, mẹ Chu ân cần gắp thức ăn, sợ bé đói
bụng.
Dường như từ sau khi Chu Hàn
tuyên bố với truyền thông bản báo cáo giám định kia, thái độ của mẹ Chu đối với
Tiểu Bân càng thêm thân thiết. Lâm Lệ biết như vậy một phần cũng bởi áy náy vì
lúc trước không kịp thời quan tâm đứa nhỏ, bây giờ không còn nghi ngờ gì về thân
phận thằng bé kia là cháu đích tôn Chu gia nữa.
Nhưng mà thằng bé kia thì ngược
lại, bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ cho nên tương đối nhạy cảm với ý nghĩ của mình, có
phần chưa thay đổi được việc vẫn lạ lẫm với ba Chu và mẹ Chu, nụ cười nhiều khi
mang theo một phần xa cách và đề phòng. Lâm Lệ đoán bởi vì bé quá nhạy cảm cho
nên vẫn canh cánh câu nói của Chu Hàn lúc trước, không có để
xuống.
Chỉ thấy bé ngẩng đầu nhìn mẹ
Chu, rồi sau đó cung kính nói: “Cảm ơn.”
Trong lòng Mẹ Chu hơi chua xót,
bà nào muốn bé nói cảm ơn gì, chỉ cần bé bằng lòng cười với bà, bà liền thỏa
mãn. Đem thái độ của bé quy tội về mình, nội tâm mẹ Chu lại càng tự trách, đưa
tay sờ sờ đầu bé nói: “ngoan quá!”
Ăn cơm tối xong, Tiểu Bân ngồi
trên ghế sa lon xem ti vi, mà Lâm Lệ thì trò chuyện với mẹ
Chu.
“Ai nha, Tiểu Bân có phải đang
giận mẹ hay không?” Nhìn đứa nhỏ, ánh mắt mẹ Chu có chút chán
nản.
Lâm Lệ cũng nhìn theo ánh mắt
bà: “Chuyện lần trước ảnh hưởng không ít đến nó, mà Tiểu Bân lại vốn là một đứa
nhỏ tương đối nhạy cảm, nên nó cần nhiều thời gian hơn.”
Mẹ Chu gật đầu, “Mẹ hiểu, mẹ
hiểu.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay kéo tay cô đặt trên đùi mình,
“nhưng mà may quá còn có con, Lâm Lệ, thật cám ơn con, có con ở bên cha con nó,
mẹ cũng đỡ lo lắng.”
Lâm Lệ cười cười, cầm tay bà
nói: “Mẹ đừng nói như vậy.”
“Lâm Lệ a, có phải gần đây con
và Chu Hàn giận nhau không a?” Đang lúc nói chuyện thì mẹ Chu chuyển chủ đề tới
trên người cô.
Lâm Lệ giật mình, sắc mặt khẽ
biến, gượng cười có chút mất tự nhiên nói: “không có, không có a, hai chúng con
rất tốt.” Nếu như dựa theo quan hệ hợp tác mà nói, hai người bọn họ quả thực hợp
tác rất tốt.
“Đừng giấu mẹ, mẹ nhìn ra rồi.”
Mẹ Chu nói: “Lúc trước các con rất tốt, nếu về cũng là cùng nhau về, con xem
hiện tại, một mình con đưa Tiểu Bân về, còn Chu Hàn thì bóng người cũng không có
nhìn thấy.”
“Chẳng qua gần đây anh ấy tương
đối bận rộn.” Lâm Lệ gượng cười giải thích.
Thật ra thì kể từ sau cuộc nói
chuyện đó, Chu Hàn dường như đang tránh cô. Nếu như không cần thiết thì sẽ không
chủ động tìm cô nói chuyện, dĩ nhiên có nói cũng là nói về chuyện làm ăn. Thật
ra thì anh tránh cô đồng thời cô cũng tránh anh. Hai người ở nhà cực ít gặp
nhau, bởi vì cô đã sắp lệch thời gian hai người, cho dù cả cô và anh đều đồng
thời ở nhà thì cô cũng luôn tận lực ở trong phòng, tránh gặp
anh.
Lời của Lâm Lệ, mẹ Chu tự nhiên
là không tin, nhìn cô chăm chú hỏi: “Lâm Lệ, nói thật với mẹ, có phải con để ý
đến quá khứ của Chu Hàn hay không?” Bà nhìn ra, dường như từ như sau khi thân
thế của Tiểu Bân bị vạch ra, tình cảm của hai người chuyển biến xấu đi rất
nhiều.
Lâm Lệ quay đi, chỉ nhỏ giọng
nói: “Con không có…” rút tay khỏi tay bà, để trên đùi mình, nắm chặt lại mất tự
nhiên.
Thấy cô như thế, mẹ Chu cho là
cô để ý Chu Hàn từng có một cuộc hôn nhân, than nhẹ, rồi lại có chút khó hiểu
hỏi: “Con có thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy tại sao lại không thể tiếp nhận rằng
Chu Hàn từng có một cuộc hôn nhân đây?”
Lâm Lệ ngẩng đầu, biết bà hiểu
lầm cô, liền giải thích: “Mẹ, con không có, con không có để ý anh ấy từng kết
hôn.” Muốn nói đến hôn nhân thì hồi đó cô và Trình Tường cũng chỉ kém một thủ
tục mà thôi.
“Vậy thì vì cái gì chứ?” Mẹ Chu
lại càng khó hiểu.
Lâm Lệ lắc đầu, chỉ là miễn
cưỡng cười: “Không có gì, thật sự là không có gì mà mẹ.”
“Lâm Lệ, con có lời gì thì nói
với mẹ, mẹ nhất định sẽ không thiên vị con trai mình.” Thân là mẹ, bà vốn là hi
vọng hai người họ có thểhòa thuận vui vẻ, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, trong
lòng bà khó chịu biết bao nhiêu.
Lâm Lệ xoay người sang chỗ
khác, trong lòng không khỏi có lại chua xót khó tả, chỉ thấp giọng nói: “có lẽ
trong lòng Chu Hàn căn bản không quên được Lăng Nhiễm.” Cho dù là ban đầu bị
thương rất sâu.
Mẹ Chu kéo cô lại, có chút kích
động nói: “ Con nói là a Hàn còn yêu Lăng Nhiễm?”
Lâm Lệ cười khổ, chỉ nói: “Có
lẽ vậy.”
Mẹ Chu thu tay lại, cúi đầu suy
tư.
Có đôi khi chính là vậy, khi
anh lên kế hoạch muốn cho người yêu một bất ngờ, thì người yêu của anh cũng sắp
xếp muốn cho anh một cái vui mừng.
Cho nên khi Tô Dịch Thừa vạch
kế hoạch chờ An Nhiên trở lại liền cho cô một đám cưới, thì An Nhiên cũng giấu
anh về nước sớm hi vọng lúc anh nhìn thấy mình sẽ thật bất
ngờ.
Nhưng may mà Tô Dịch Thừa biết
tùy cơ ứng biến, cũng không lộ ra sơ hở. Vốn sớm định để cho Lâm Lệ và em gái Tô
Dịch Kiều cùng đến sân bay đón An Nhiên lại bị đổi thành sáng hôm sau đến nhà Tô
Dịch Thừa đón cô dâu đi nơi tổ chức đám cưới.
Tô Dịch Thừa bố trí bất ngờ này
cho An Nhiên thực làm An Nhiên kinh ngạc, dĩ nhiên cũng thực sự vui mừng, gần
như là khóc trôi hết trang điểm, bởi vì quá cảm động, cảm động bởi vì có một
người đàn ông sẵn lòng làm nhiều điều vì cô như thế.
An Nhiên rất đẹp, mặc dù bụng
đã hơi to, nhưng là vẫn không làm mất đi phong thái nữ chính bây
giờ.
Cả đám cưới được tiến hành đâu
vào đấy, rất thuận lợi, có thể nhìn ra là Tô Dịch Thừa thật sự rất dụng tâm, đám
cưới được chuẩn bị rất ảo mộng, rất duy mỹ.
Nhìn An Nhiên khoác tay ba Cố,
từng bước từng bước trên thảm đỏ đến chỗ Tô Dịch Thừa, đáy lòng Lâm Lệ thực sự
thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Có lẽ là tức cảnh sinh tình,
đối mặt với tình cảnh này Lâm Lệ không khỏi có chút bùi ngùi.
Cảnh tượng như vậy cô đã mơ tới
vô số lần, từ lúc bọn họ tốt nghiệp đại học cô đã mơ ước mình mặc áo cưới đi về
phía Trình Tường, mỗi lần mơ như vậy cũng khiến cho cô tỉnh lại mà mỉm cười hạnh
phúc.
Một khoảng thời gian dài sau
này mãnh liệt nghĩ đến hôn lễ, chẳng qua là hôn lễ kia không bao giờ là giấc
mộng đẹp cho cô tỉnh lại mà cười nữa, mà là vô số lần khiến cô tỉnh dậy từ trong
cơn ác mộng. Bởi vì một quãng thời gian dài sau khi mất đi đứa con, cô luôn mơ
tới cô và Trình Tường trong hôn lễ, mơ thấy Trình Tường phản bội cô mà chạy đi,
mơ thấy anh ta đẩy cô xuống đất, sau đó cô tỉnh lại.
Cả người mãnh liệt run lên,
lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, cho dù là bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy sợ
hãi.
Ổn định lại hô hấp, nhìn phía
trước ba Cố trao tay An Nhiên vào tay Tô Dịch Thừa, Lâm Lệ mỉm cười, xoay người
chuẩn bị đi phòng vệ sinh, đang lúc xoay người, không cẩn thận bị mắc vào lễ
phục phù dâu của mình, cả người mất trọng tâm, chân mất thăng bằng chuẩn bị té
xuống. Đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận gió thổi qua, sau đó khi còn chưa
kịp phản ứng thì cảm giác được bản thân mình đã rơi vào một lồng ngực rất quen
thuộc.